Dù là Chu Bảo Châu cũng không thể không chấn động khi đi qua thiên tu mộ dưới cầu treo Nhai Sơn. Nhưng...

Tại sao chưởng môn Nhai Sơn lại là một người mập mạp?

Chu Bảo Châu không cách nào hình dung được cảm giác trong lòng, có gắng đè cảm giác quái dị này xuống, nhất nhất thuật lại những lời sư tôn đã dặn.

"Nhai Sơn luôn được các môn phái Tả Tam Thiên Trung Vực kính trọng, Tiễn Chúc phái cũng là một trong số đó. Bây giờ sơ suất làm người của Nhai Sơn bị thương, Hứa sư tỷ dù bị thương nặng nhưng trong lòng vẫn áy náy không thôi, chỉ sợ giữa hai môn có xích mích nên đã cầu xin sư tôn phái ba người vãn bối đến đây để xin lỗi Kiến Sầu tiền bối vì chuyện hôm đó".

Chu Bảo Châu cho rằng tất cả đều thuận lợi, lúc nói mấy câu cuối cùng, vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều.

"Hi vọng Kiến Sầu tiền bối có thể tha thứ cho sai lầm của Hứa sư tỷ lần này, không tính toán những chuyện trước kia. Tiễn Chúc phái cũng sẽ nhớ đại ân của Nhai Sơn, sau này nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của Kiến Sầu tiền bối và Phù Đạo trưởng lão đã cứu mạng".

"Nói xong rồi chứ?"

Trịnh Yêu nghe ả lải nhải một hồi lâu, trong lòng đã rất thiếu kiên nhẫn.

Thấy bên tai không còn tiếng nói, hắn mở to mắt, cuối cùng cũng nhìn thẳng Chu Bảo Châu.

Chu Bảo Châu ngẩn ra, sau đó mới phát giác mình không hề được coi trọng.

Người của Nhai Sơn không khỏi quá mức ngạo mạn.

Chỉ tiếc không có mấy người cần để ý đến tâm tình của một tiểu nhân vật như ả.

Phù Đạo sơn nhân bên cạnh cười hê hê, hùa theo: "Hình như là xong rồi hay sao ấy".

"Ờ".

Trịnh Yêu gật đầu, lại quay sang nhìn: "Đại sư tỷ, đây là chuyện của ngài, ngài thấy thế nào?"

Vừa rồi thi lễ, đám người Chu Bảo Châu cũng đã thoáng nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu mặc dù ăn mặc đơn giản, không hề rực rỡ nhưng chỉ nhìn qua là biết đó là một phụ nữ. Tóc đen như thác, mặt mày như vẽ, da trắng như tuyết, xinh đẹp nho nhã hiếm thấy. Dù không hẳn là nghiêng nước nghiêng thành nhưng đứng trên đại điện này cũng khiến một góc đại điện sáng ngời.

Nghe thấy Trịnh Yêu hỏi nàng, Chu Bảo Châu mới dám khẳng định thân phận của Kiến Sầu. Đây chính là đại đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân hiện nay, đại đệ tử Nhai Sơn Kiến Sầu.

Kiến Sầu đứng bên cạnh đương nhiên đã nghe rõ những lời Chu Bảo Châu nói.

Nàng hành lễ với Trịnh Yêu trước rồi mới bước tới một bước: "Bẩm chưởng môn, ta nghe vị muội muội Tiễn Chúc phái này nói mấy câu, có chút không rõ muốn hỏ lại một hai, chẳng biết có được không?"

Trịnh Yêu gật đầu một cái, nhìn về phía Chu Bảo Châu.

Nốt ruồi dưới khóe mắt Chu Bảo Châu dường như khẽ giật một cái. Sự tình phát triển hình như không giống ả nghĩ.

Cảm giác khi nhìn vị đại sư tỷ Nhai Sơn này cũng không giống Hứa Lam Nhi đã miêu tả.

Ả vừa ghét cách xưng hô "muội muội Tiễn Chúc phái" của Kiến Sầu, vừa căng thẳng vì câu hỏi sắp tới của Kiến Sầu. Thấy Trịnh Yêu đang nhìn mình, ả không dám từ chối, vội đáp: "Mời Kiến Sầu tiền bối hỏi".

Kiến Sầu từ phía sau Phù Đạo sơn nhân đi sang vài bước rồi đi tới giữa đại điện, khẽ gật đầu xem như chào hỏi Chu Bảo Châu.

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng, trong lòng bắt đầu than thở: Quả nhiên là đồ đệ chỉ có mình mới thu nhận được. Nhìn nó làm dáng kìa! Ung dung không? Nhàn nhã không? Có áp lực không? Có khí phách không?

Xem ra danh hiệu nữ tu sĩ mạnh nhất Nhai Sơn cũng không thích hợp nữa.

Phù Đạo sơn nhân vui vẻ quyết định: Sau này sẽ dạy Kiến Sầu thành tu sĩ mạnh nhất Nhai Sơn!

Trong điện, Kiến Sầu dừng bước, khóe miệng mang nét cười nhàn nhạt, nhìn có vẻ hết sức thân mật.

"Vừa rồi ngươi nói Hứa Lam Nhi bị kẻ xấu Ngũ Di tông đuổi giết, người này có phải Đào Chương?"

"... Vâng".

Chu Bảo Châu không nghĩ tới Kiến Sầu lại hỏi một câu không liên quan như vậy nên phản ứng hơi chậm.

Hiển nhiên ả đang rất nghi hoặc, có điều Kiến Sầu không định gải thích àm tiếp tục hỏi: "Đào Chương Ngũ Di tông chính là kẻ xấu, vậy ngươi có biết Đào Chương từng bị Hứa Lam Nhi thừa gió bẻ măng khoét mất một con mắt không?"

Đồng tử Chu Bảo Châu lập tức co lại, trong lòng dâng lên một dự cảm cực kì chẳng lành.

Ả gắng gượng cười một cái, đáp: "Kiến Sầu tiền bối hiểu lầm, đó là lời nói của một bên, không thể tin được".

"Cũng đúng". Kiến Sầu không phủ nhận: "Ta mới vào giới tu hành không lâu, đích xác cũng không rõ thù hận giữa các tông môn. Vậy chuyện Đào Chương tạm thời bỏ qua, ta chỉ hỏi Hứa sư tỷ của ngươi trong lúc giao chiến chỉ lỡ giao thủ với một mình ta thôi à?"

Dự cảm chẳng lành trong lòng cuối cùng đã thành sự thật.

Chu Bảo Châu biết tình hình đã diễn biến theo phương hướng xấu nhất.

Mồ hôi lạnh toát ra trong lòng bàn tay, ả ngước mắt nhìn Kiến Sầu, chỉ thấy ánh mắt Kiến Sầu đầy châm biếm như đã nhìn thấu ý đồ mình đến đây.

"Chuyện hôm nay là vì Nhai Sơn mà đến, khi đó tình hình hỗn loạn, ai có thể nhớ hết được. Hứa sư tỷ cũng bị trọng thương, lúc thuật lại việc này với sư tôn cũng rất lộn xộn, cho nên Bảo Châu không thể giải đáp nghi hoặc của Kiến Sầu tiền bối".

Đó chính là không thừa nhận.

Qua thái độ của nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái trước mặt này, Kiến Sầu đã biết chuyện này là thế nào.

Tiễn Chúc phái không thừa nhận Hứa Lam Nhi từng giao chiến với Niếp Tiểu Vãn, đương nhiên cũng sẽ không thừa nhận Hứa Lam Nhi lại dùng Lan Uyên Nhất Kích làm Niếp Tiểu Vãn bị thương nặng để cướp đường chạy trốn.

Đã không thừa nhận gì hết thì cái gọi là tạ lỗi cũng chỉ là tạ lỗi Nhai Sơn.

Kiến Sầu cũng biết Tiễn Chúc phái tính toán thế nào.

Nhất thời nàng lại không nhịn được cười khẩy một tiếng, thật sự là cảm thấy nực cười đến cực điểm.

"Thôi, trước mặt người đàng hoàng không nói lời vòng vo, ta cũng chẳng muốn vòng vèo với ngươi". Kiến Sầu hỏi thẳng Chu Bảo Châu: "Chuyện Hứa Lam Nhi đánh Niếp Tiểu Vãn Vô Vọng trai bị thương nặng để chạy trốn, Tiễn Chúc phái ngươi có thừa nhận không?"

Đây là ép hỏi, không lưu tình chút nào.

Chu Bảo Châu không phải người ngu dốt, ả thoáng nhìn chưởng môn Nhai Sơn Trịnh Yêu và Phù Đạo sơn nhân ngồi xem kịch bên trên, cũng đã hiểu rõ thái độ của Nhai Sơn.

Không ngờ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play