Ra khỏi điện Lãm Nguyệt, Kiến Sầu liền đi trở ngược lại con đường ban nãy, lúc ra tới đình đá cheo leo trên vách núi thì thấy Khúc Chính Phong đang đứng bên trong.

Kiến Sầu bước tới : "Khúc sư đệ !"

- Đại sư tỷ, chúc mừng tỷ !

Dĩ nhiên Khúc Chính Phong đã nhìn ra cái gương không nhỏ không lớn Kiến Sầu cầm trong tay. Biết đó là quà gặp mặt của chưởng môn, hắn cười.

Kiến Sầu cũng cúi đầu nhìn cái gương trong tay mà thấy hơi lạ, bèn nói : "Chưởng môn nói đây là quà gặp mặt, kêu bằng Lý Ngoại kính, nhưng tỷ vẫn còn chưa biết xài làm sao."

- Chắc chưởng môn có cho tỷ ngọc giản rồi, bữa nào lấy ra tập theo là được.

Chợt để ý thấy hoa văn trên viền kính cổ xưa, Khúc Chính Phông liền kêu "Ủa" : "Khoan đã, hồi nãy sư tỷ nói cái gương này tên gì ?"

- Lý Ngoại kính.

Kiến Sầu lấy làm lạ hỏi tiếp : "Có gì không ?"

Đến lúc này Khúc Chính Phong mới lắc đầu cười : "Giờ đệ mới nhớ, hồi nãy đại sư tỷ nói Lý Ngoại kính mà đệ không để ý..."

Đôi mắt Kiến Sầu ánh lên ngỡ ngàng.

Khúc Chính Phong giải thích : "Vũ khí tu sĩ sử dụng ở tu giới gọi chung là pháp khí. Thường có ba cấp chính : pháp bảo, linh bảo, huyền bảo. Mỗi cấp lại phân phẩm hạng thành thượng, trung, hạ, khớp đúng với chín cảnh giới tu hành của tu sĩ. Cái gương Lý Ngoại kính này là pháp bảo thượng phẩm, dù tỷ chưa tới kim đan cũng lấy ra xài được. Gia tài cắc ca cắc củm, chưởng môn như vậy là chịu đổ vốn lớn lắm đó."

Dĩ nhiên, Khúc Chính Phong biết tỏng trong bụng đây nhất định là nhờ sư phụ ấn đầu ép, chưởng môn mới xì ra, chứ chưởng môn tính nết keo kiệt cỡ nào, hắn đâu phải là không biết.

Nhưng Kiến Sầu vừa được học thêm một điều mới mẻ nữa về tu giới, lại nghe nói Lý Ngoại kính là thứ tu sĩ kim đan mới có thể sử dụng được thì tức thời liền cảm thấy như cả màu rỉ đồng xanh quanh kính cũng sáng sáng hào quang.

Nàng thật tình vui vẻ ra mặt, tuyệt chẳng chút làm bộ, huống hồ là bẽn lẽn hay ngượng nghịu, trông vô cùng thẳng thắn vô tư.

Khúc Chính Phong đã từng gặp qua rất nhiều tu sĩ mới nhập môn. Bọn họ đa phần đều có vẻ ngại ngần, chứ còn thoải mái tự nhiên như Kiến Sầu thì đây là lần đầu tiên hắn mới thấy. Quả nhiên là có chỗ khác biệt, nếu không thì đã chẳng hợp ý sư tôn mắt cao hơn đầu của bọn hắn.

Khúc Chính Phong nghĩ vậy thì mỉm cười hỏi : "Đại sư tỷ có về động phủ không ?"

- Không !

Kiến Sầu lắc lắc đầu cất chiếc Lý Ngoại kính đi : "Chưởng môn nói hôm qua có tin của Vô Vọng trai với Phong Ma kiếm phái. Là gửi cho tỷ, không biết..."

Nàng vừa nói xong Khúc Chính Phong mới sực nhớ : "Đúng là vậy, xin sư tỷ theo đệ."

Hắn lại triệu thanh Hải Quang ra, mời Kiến Sầu bước lên.

Kiến Sầu y lời, thuần thục thượng kiếm, để Khúc Chính Phong dẫn đi.

- Chưởng môn với các trưởng lão công việc bề bộn, bởi vậy tin tức qua lại giữa chúng ta với một số môn phái khác đều có người phụ trách riêng. Tất nhiên cũng có trường hợp chỉ biết là người muốn tìm ở trong môn nhưng lại không sao gửi trực tiếp được nên vì vậy mới gửi chung chung tới. Tin của đại sư tỷ có lẽ thuộc vào dạng sau.

Ở tu giới, tin tức qua lại giữa tu sĩ đa phần dùng phong lôi vũ tuyết điện để truyền tải. Họ có cách đặc biệt khắc nhập tin tức vào gió chớp mưa tuyết điện, lợi dụng quy luật huyền diệu của đất trời để đặc biệt gửi đến cho một người nào đó.

Mà tin tức của Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai nhận được lần này đều ghi đích danh "Kiến Sầu Nhai Sơn".

Kiến Sầu nghe xong liền hiểu ra, đây chắc có lẽ là đám Trương Toại muốn thông tin cho mình nhưng không biết liên lạc làm sao nên mới gửi chung tới tông môn.

Nàng cứ tưởng Khúc Chính Phong sẽ dẫn mình ra một chỗ nào đó giông giống như dịch trạm để lấy tin nhưng không ngờ hắn lại nương đà gió lượn đi chẳng khác gì một vệt sao băng, nhẹ nhàng đáp gọn xuống cạnh giếng Quy Hạc.

Bây giờ, cả Nhai Sơn đều tắm mình trong nắng trời chan hòa.

Trên đỉnh Linh Chiếu đang có không ít đệ tử đang so chiêu diễn luyện với nhau, cảnh tượng khá là sôi nổi náo nhiệt.

Thấy Khúc Chính Phong với Kiến Sầu tới nơi, nhiều người cung kính chào hỏi.

- Chào Kiến Sầu sư bá ! Chào Khúc sư bá !

Khúc Chính Phong hơi gật đầu đáp lễ.

Kiến Sầu lấy làm lạ, không biết Khúc Chính Phong tới đây làm gì, nhưng nàng lại chẳng hỏi, chỉ đưa mắt nhìn theo.

Hắn cười nói : "Xin sư tỷ chờ một chút !"

Vừa dứt lời, Khúc Chính Phong liền giơ tay phất một cái, gió mát cuốn theo ống áo hắn bay ra, sà xuống mặt nước tuyệt không chật hẹp chút nào trên giếng Quy Hạc, thổi sóng lăn tăn.

Ngay trong chớp mắt đó, hào quang bùng lên !

Mặt nước giếng Quy Hạc bỗng chốc biến thành một khoảng lung linh trắng sáng.

Mỗi một tia sáng bạc trong đó cái nào cái nấy đều nho nhỏ như sợi lông trâu. Tất cả dựng đứng trong nước, bồng bà bồng bềnh đung đưa theo nhịp sóng.

Kiến Sầu nhìn hào quang bạc bạc trước mắt mà cảnh tượng ngày đó bỗng thoắt hiện về trong trí : Trên đỉnh vực gần am Thanh Phong, giữa đất trời ù ù gió thổi, Phù Đạo sơn nhân đưa tay vào trong hư vô kẹp một cái, kéo ra được một thứ giống như kim châm, miết nát xong thì lấy được "tin tức" ông cần.

Đôi mắt Kiến Sầu tức thời liền ánh lên thần sắc lạ lùng : "Phép của tu sĩ thật đúng là kỳ diệu khôn kể !"

Khúc Chính Phong không ngờ Kiến Sầu còn dường như biết đây là cái gì, hơn nữa thái độ lại bình thản như vậy, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng.

Hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, giữa lớp lớp ánh bạc tua tủa như lông trâu đó liền có hai tia sáng bay ra, rơi xuống lòng bàn tay hắn.

- Thuật truyền tin bằng gió, chớp, mưa, tuyết đó mà, chúng ta thật ra cũng chỉ biết sử dụng chứ nguyên nhân cốt lõi ra sao lại chẳng biết, giống như trường hợp của truyền tống trận vậy. Cho nên đây cũng không phải là điều gì kỳ diệu khôn kể. Nếu sư tỷ muốn, có lẽ chưa đầy một khắc là học được ngay.

Khúc Chính Phong hơi khum lòng bàn tay phải lại, đưa hai tia sáng bạc cho Kiến Sầu.

- Giếng Quy Hạc là nơi tập trung tin tức của Nhai Sơn chúng ta. Các thư không gửi trực tiếp đến tay đệ tử, trưởng lão hay môn hạ đều sẽ tự động nhập vào giếng, sau đó sẽ có người phụ trách tới xử lý. Thư của sư tỷ ghi rõ đích thân tỷ đọc, vì vậy mới để đây cho tới bây giờ.

Hai tia sáng bạc trong lòng bàn tay của Khúc Chính Phong trông chẳng khác gì hai con cá nhỏ. Kiến Sầu đưa tay tiếp lấy. Chúng như có linh tính, hơi cong cái thân một cái rồi phóng từ tay Khúc Chính Phong sang tay nàng.

Kiến Sầu thoáng giật mình, kế lại không khỏi mỉm cười hỏi : "Chúng còn biết nhận chủ nữa hay sao ?"

- Chắc là có khả năng phân biệt ai có thể đọc được đó.

Dù sao hai bức thư này cũng chỉ dành riêng cho mỗi Kiến Sầu xem mà thôi.

Khúc Chính Phong thấy vậy lại chẳng lấy làm lạ mà chỉ tò mò. Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai xưa nay đều không có giao thiệp với Nhai Sơn nên chẳng thư qua tin lại bao giờ, không ngờ lần đầu tiên liên lạc thì lại đúng ngay là vì Kiến Sầu.

Rốt cục trong thư viết cái gì vậy ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play