Kiến Sầu không biết Khúc Chính Phong nghĩ sao trong bụng. Nàng nhẹ nhàng giơ tay ra nhón lấy một tia sáng bạc, kế lại nhớ tới cách Phù Đạo sơn nhân đã từng làm liền bèn vận lực bóp chặt.

Nó không có bất kỳ động tĩnh gì mà cũng chẳng hề hóa thành màn sáng.

Nàng ngẩn người, nghĩ ngợi hồi lâu, lần sau thử lại bèn vận linh lực ít ỏi trong người lên đầu ngón tay, khẽ miết một cái.

- Xoạt...

Sợi ánh sáng bạc trên đầu ngón tay tựa như làm bằng đồng thép cứng rắn thoắt cái liền tan ra thành phấn mịn, phiêu tán giữa hư không, sau đó thì sắp xếp lại thành chữ viết đơn giản, sổ dọc từng hàng.

Bức thư đầu tiên nàng miết nát là của Vô Vọng trai, nhưng xem giọng văn thì dường như lại không phải là của Nhiếp Tiểu Vãn.

"Chào tiểu hữu Kiến Sầu Nhai Sơn,

Tiểu Vãn là ái đồ của bần ni, nuôi dưỡng như con gái ruột. Trong chuyến đi ẩn giới am Thanh Phong, Tiểu Vãn chẳng may bị kẻ gian hãm hại, phải phiền tới Kiến Sầu tiểu hữu ra tay tương trợ. Đầu đuôi ngọn ngành trong đó trên dưới Vô Vọng trai đã được tiểu hữu của Phong Ma kiếm phái báo lại, bần ni cảm kích vô cùng. Hiện đã đón Tiểu Vãn bế quan trị thương, để khỏi tổn hại tu vi. Ân Nhai Sơn Vô Vọng trai trên dưới suốt đời không quên, ngày sau tất sẽ tận lực báo đáp. Vô Vọng trai, Ngọc Tâm."

Đây hẳn là thư của ân sư thụ nghiệp của Nhiếp Tiểu Vãn ở Vô Vọng trai gửi tới.

Nhưng từ giữa các con chữ trên Kiến Sầu lại tự nhiên thấy phảng phất có chút gì đó bất thường. Xem ra hai người Chu Cuồng với Trương Toại đúng là đã thuận lợi tìm được người của Vô Vọng trai, đưa Nhiếp Tiểu Vãn về đến nơi đến chốn. Hiện giờ Vô Vọng trai cũng đã bắt đầu cứu chữa Tiểu Vãn, tuy nhiên tin tốt như vậy mà lại bị cái bóng đen "để khỏi tổn hại tu vi" ám mất.

Chỉ cần nghĩ kỹ một chút là biết nếu Vô Vọng trai đã nói như vậy thì khả năng không bị tuột tu vi sợ sẽ cực thấp.

Sau khi tồn tại được một lúc thì ánh sáng bạc giữa lưng chừng không liền dần dần tiêu tán.

Khúc Chính Phong thấy Kiến Sầu vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng thấy động đậy gì thì không khỏi lên tiếng đánh động : "Kiến Sầu sư tỷ ?"

Kiến Sầu bấy giờ mới định thần trở lại. Nàng cúi đầu cười nhưng trông lại có vẻ hơi buồn buồn.

- Không sao, dù gì cũng coi như là tin tốt.

Cũng chỉ có thể nói "coi như" vậy thôi.

Nàng bình thản ngước mắt nhìn sang tia sáng bạc thứ hai còn lại trong lòng bàn tay.

Vừa nhón một cái, nó liền tự động nhảy vào giữa hai đầu ngón tay, để nàng miết nhẹ.

Ánh bạc lại tỏa sáng, chữ chữ xếp xếp, từ từ hợp thành bức thư thứ hai. Bức này dĩ nhiên là của Phong Ma kiếm phái.

"Kiến Sầu sư tỷ khỏe không ?

Sau lần từ biệt ở đảo Đăng Thiên, hai người bọn Toại đã đưa Nhiếp Tiểu Vãn sư muội về Vô Vọng trai như đã hứa. Ngọc Tâm sư thái của Vô Vọng trai đã ra tay cứu chữa, xin sư tỷ an lòng. Ngoài ra Toại còn biết Hứa Lam Nhi đã bình an trở về phái Tiễn Chức, rất được che chở. Toại với Chu sư đệ đều bất bình, tuy nhiên phận nhỏ lời mỏng, không thể làm gì được. Chỉ mong tới tiểu hội Tả Tam Thiên trung vực ba năm sau có thể rửa sạch mối nhục, trả cái thù ngày hôm nay."

Xem bức thư này xong, Kiến Sầu lại càng ưu tư hơn.

Nàng đăm đăm nhìn nhìn văn tự hàng hàng mà thấy chuyện thật bất công, hoang đường.

Hứa Lam Nhi lúc trước đã thừa lúc người ta lâm nguy mà gây ra họa Đào Chương, sau lại họa thủy đông dẫn giở trò kéo bọn Nhiếp Tiểu Vãn với Trương Toại xuống nước, hơn nữa còn dốc sức đánh lén Nhiếp Tiểu Vãn để thoát thân. Nếu lúc đó nàng không có gậy trúc chín đốt trong tay thì có lẽ Nhiếp Tiểu Vãn đã rủi nhiều hơn may rồi.

Sau đó Hứa Lam Nhi hình như bị thương ngã xuống biển, Đào Chương có cố tìm nhưng không thấy. Ấy vậy mà ả lại toàn thân trở ra, trở về phái Tiễn Chúc được ư ?

Kiến Sầu không khỏi cười lạnh một tiếng. Nàng đập đập tay, tựa hồ như bị dơ tay muốn phủi vậy.

- Thập Cửu Châu đúng là một đất kỳ lạ...

- Kiến Sầu sư tỷ, tỷ có chuyện gì phiền não phải không ?

Tuy mới biết Kiến Sầu chưa được bao lâu, tiếp xúc cũng chẳng nhiều, nhưng Khúc Chính Phong cảm thấy Kiến Sầu không phải là người thích cười lạnh, vả lại lúc nãy khóe môi nàng thoáng nhếch lên cười, hơi hướm mỉa mai toát ra quả là chân thực đến cực điểm.

Rốt cục trong thư viết cái gì mà Kiến Sầu lại có vẻ mặt như vậy ?

Nàng cười cười đáp : "Trên đường tới Thập Cửu Châu, tỷ kết giao được vài người bạn, không dè sau lại bị kẻ xấu đánh lén. Bây giờ, mấy người bạn đó gửi thư tới, cho tỷ biết sự việc tiến triển thế nào. Người bạn bị đánh lén trọng thương hiện có thể toàn mạng nhưng tu vi nhiều khi khó lòng giữ nổi. Trong khi đó kẻ đầu sỏ thì lại toàn thân trở ra, trở về sơn môn an toàn. Khúc sư đệ, Thập Cửu Châu không có quan điểm gì về việc báo thù sao ?"

Khúc Chính Phong giật mình. Hắn không ngờ Kiến Sầu vậy mà nói trắng mọi sự. Nhớ tới động thái của Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai gần đây, hắn suy nghĩ một chút thì biết chắc có liên quan đến chuyện trong ẩn giới am Thanh Phong.

Khúc Chính Phong đắn đo đáp : "Thật ra nó lại trái với những gì Kiến Sầu sư tỷ nghĩ. Chuyện báo thù trên Thập Cửu Châu ở đâu cũng có, nhưng giữa tông môn với nhau, người ta dù sao cũng có phần trọng thể diện, nếu có thể không cần trở mặt thì sẽ rất ít khi phát động trả thù."

Ra vậy.

Kiến Sầu nhất thời lâm vào ngõ cụt.

Hít thật sâu vào lòng một luồng khí trong lành man mát trên đỉnh Linh Chiếu của Nhai Sơn, nàng bật cười đáp : "Tỷ hiểu rồi."

Theo như cái gọi là "Phận nhỏ lời mỏng" mà Trương Toại nói trong thư thì có lẽ là quyền lợi của tông môn với đệ tử đối nghịch nhau. Giọng điệu trong toàn bức thư đều điềm tĩnh lạ lùng, hắn chỉ nói sẽ rửa nhục trong tiểu hội Tả Tam Thiên trung vực mà thôi.

Xem ra Phong Ma kiếm phái sẽ không can thiệp vào chuyện này.

Nghĩ đến lời Khúc Chính Phong, Kiến Sầu liền có thể suy ra đầu đuôi tại sao.

Làm lớn chuyện thì đây là thể diện của hai tông môn, nhưng nếu coi như chuyện nhỏ thì nó chẳng qua chỉ là ân oán giữa cá nhân với nhau. Trong thư, Vô Vọng trai cũng không đề cập đến chuyện đòi lại công bằng cho Nhiếp Tiểu Vãn, không biết...

Cô bé ấy có cảm giác như thế nào ?

Cũng có thể là Ngọc Tâm sư thái không thể áp đặt lập trường của một người lên toàn tông môn được.

"Nếu con có bản lãnh, dù giết nguyên cả Thập Cửu Châu cũng không ai làm gì được con."

Lời của Phù Đạo sơn nhân lại vang vẳng bên tai nàng.

Kiến Sầu lắc đầu khẽ cười. Nàng cũng không bàn luận gì thêm, chỉ hỏi Khúc Chính Phong : "Tỷ mới tới Thập Cửu Châu, có rất nhiều điều còn chưa rành, không biết Nhai Sơn có thư tịch gì đó cho tỷ đọc tham khảo được không ?"

- Cái này thì có.

Khúc Chính Phong gật gật đầu đáp : "Không những có ghi chép về phong tục tập quán của Thập Cửu Châu mà còn có cả một số pháp môn cơ bản về tu luyện nữa. À... với lại sư phụ lão nhân gia trước giờ dạy đồ đệ đều tùy hứng... bởi vậy..."

Tùy hứng á ?

Kiến Sầu sửng sốt : "Vậy ba trăm năm nay sư phụ không về Nhai Sơn, các đệ tu luyện..."

Khúc Chính Phong gân xanh trên trán giật giật, thở dài nói : "Cơ bản là tự trông vào mình thôi."

- ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play