Trong chớp mắt đó, Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn cơ trí của Nhai Sơn, ánh mắt hốt nhiên bỗng trở nên là lạ. Hắn nhìn dáng vẻ Kiến Sầu nghiêm trang rồi lại quay đầu nhìn nhìn Phù Đạo sơn nhân già mà chẳng nên nết kia.
Đáy mắt sững ra một hồi thật lâu, Trịnh Yêu sau mới vừa đưa đầu ngón tay mũm mĩm mân mê miết miết cằm vừa lẩm bẩm nói : "Lạ quá... Đồ đệ ngoan thế này sao lại trúng tay sư bá thu được vậy cà ?"
Kiến Sầu vừa rồi thấy hắn mãi không nói tiếng nào, còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, nào ngờ chờ đã một thôi một hồi rốt cục lại được nghe một câu thế này.
Nàng không khỏi đưa mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân đang vẫn còn cắm đầu gặm đùi gà.
Cái vị sư phụ này bị người ta mất tin tưởng đến độ vậy sao !
Tiếc thay, Phù Đạo sơn nhân lại không hề mắc cỡ, trái lại còn dương dương đắc ý.
- Sao lại không được chứ ? Ngươi hiểu lầm gì sơn nhân chăng ? Tu sĩ tiên phong đạo cốt lại có tinh thần chính nghĩa như sơn nhân ta đây trên Thập Cửu Châu này được mấy mống ? Hiếm có lắm đó ! Thu được đồ đệ ngoan thì có cái gì lạ chứ ? Được rồi, đừng nói mấy cái chuyện mệt đầu mệt não này nữa, mau tặng quà gặp mặt đi !
Trịnh Yêu tức thời tắt tiếng.
Hắn đưa mắt nhìn Kiến Sầu hồi lâu, sau mới thở dài nói với nàng : "Kiến Sầu sư tỷ mới vào Nhai Sơn, theo đúng lẽ thì người làm chưởng môn như ta phải chuẩn bị trước một phần quà gặp mặt. Song sư tỷ nhập môn mau quá, chúng ta hơi bị cập rập, trở tay không kịp, lại cũng chẳng tìm được món gì đặc biệt hợp với nữ tu. Thôi có chiếc Lý Ngoại kính này tặng cho Kiến Sầu sư tỷ, dùng để hộ thân, xài đỡ đi vậy."
Nói xong thì lật tay, một cái gương tròn màu đồng cổ thoắt cái liền hiện ra trong tay hắn.
Kiến Sầu đến bây giờ mới hiểu hóa ra kêu mình tới là để tặng quà gặp mặt.
Nàng ngần ngừ chốc lát, rồi quay đầu nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân liếc xéo cái gương tròn, lắc đầu coi thường : "Lâu năm không gặp như vậy, sư điệt ngươi xuống tay càng lúc càng keo nha. Kiến Sầu nha đầu, khỏi khách sáo gì hết, cái đồ chơi này có đáng bao nhiêu đâu, cầm lấy đi con !"
Trịnh Yêu ngoái đầu lại trừng mắt tức giận nhìn Phù Đạo sơn nhân mà trong lòng rỉ máu tong tỏng.
Lão vẫn thản nhiên gặm đùi gà tỉnh queo.
- Vậy Kiến Sầu xin cám ơn chưởng môn !
Sư phụ đã lên tiếng như vậy Kiến Sầu không tiện từ chối, bèn chẳng bẽn lẽn ngượng ngùng gì mà giơ hai tay ra đón lấy chiếc gương.
Chưởng môn Trịnh Yêu lại tiện tay cho nàng thêm một tấm ngọc giản nữa : "Trong đây có khắc chép cách sử dụng Lý Ngoại kính. Tỷ biết dùng thì sức của nó có thể đỡ được một đòn toàn lực của tu sĩ kim đan trung kỳ bình thường. Với lại còn chuyện này nữa, khuya hôm qua, Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai có thư gửi cho tỷ. Tỷ ra khỏi điện Lãm Nguyệt rồi thì cứ hỏi sư đệ Chính Phong là được."
Phong Ma kiếm phái với Vô Vọng trai sao ?
Kiến Sầu mừng thầm trong bụng, cái vui đó liền át hẳn cái vui được quà gặp mặt, nhất thời liền nghĩ tới Trương Toại với Nhiếp Tiểu Vãn ngay.
Lúc trước Phù Đạo sơn nhân có từng nói qua với nàng, bọn họ về tới sơn môn rồi thì thế nào cũng sẽ liên lạc với Nhai Sơn, không ngờ thế mà lại nhanh đến vậy.
Nàng vô thức vui vui ra mặt : "Cám ơn chưởng môn, nếu không còn chuyện gì khác nữa, Kiến Sầu xin được cáo lui."
- Kiến Sầu sư tỷ không cần khách sáo làm gì.
Trịnh Yêu mỉm cười, mắt ánh lên tán thưởng, nhưng trong đó đồng thời cũng xẹt ra tia nhìn là lạ quét nhanh lên Lý Ngoại kính nàng cầm trên tay.
Trong tích tắc đó, Kiến Sầu mơ hồ linh cảm thấy hình như sư đệ chưởng môn hơi có vẻ tiếc tiếc hay sao đó. Nhưng sư phụ đã nói cái đồ này không đáng bao nhiêu tiền, nàng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, bái biệt Trịnh Yêu với Phù Đạo sơn nhân xong thì lui ra.
Người vừa đi khỏi, Trịnh Yêu liền xoạc chân thở dài thườn thượt : "Ôi, cái Lý Ngoại kính của ta !"
- Chẳng qua cũng chỉ là cái gương dỏm, không phải sao ? Vậy mà đứt gan đứt ruột tới cỡ đó ! Ngươi đem cho ta, ta còn chẳng thèm nữa kìa ! Để ngươi tặng quà cho đồ đệ ta là nể mặt rồi, ngươi còn tủi thân ấm ức cái gì nữa ?
Phù Đạo sơn nhân vứt toẹt đùi gà, phất tay áo, đứng lên ngay.
Trịnh Yêu bụm tim ôm ngực nói : "Sư bá, ông có biết tại sao ta không khoái cái chức chưởng môn này không ? Còn chẳng phải tại mấy ông tối ngày bòn rút cái kho của nhỏ xíu của ta sao ? Má ơi, ông tưởng giấu bao nhiêu đó trân bảo lợi khí dễ lắm hả ? Bữa nay ông thu đồ đệ, ta phải tặng quà gặp mặt, ngày mai người khác nhận đệ tử lại cũng phải quà ! Đúng là quá lắm ! Ta làm gì có bảo bối nhiều như vậy mà cho chứ !"
- Ờ thì...
Phù Đạo sơn nhân cười hắc hắc.
- Đừng có quạu ta cái chuyện này, đi mà trách đám tiền bối lập dị Nhai Sơn kia sao lại bày ra cái phép tắc thúi đó đi. Ài, quy mô Nhai Sơn ta càng lúc càng nhỏ chắc chắn là tại mấy đứa chưởng môn các ngươi càng lúc càng nghèo mà...
Mẹ bà nói, mới nói có mấy câu đã bắt đầu bị chụp mũ rồi !
Trịnh Yêu bị vị sư bá này chọc tức đến thiếu điều hộc máu, lâu thật lâu sau nói chẳng được câu nào, rốt cục mới thở dài than : "Nếu không tại sư bá bây giờ tu vi có vấn đề thì ta đã tuốt kiếm thách rồi."
- Tuốt kiếm hả ?
Phù Đạo sơn nhân chẳng thèm để ý, vung tay giũ xuống. Thanh kiếm Vô bị nứt một đường to tướng liền rớt cái cạch lên mặt sàn điện.
Trịnh Yêu giương mắt nhìn kỹ, đến khi thấy ra đường nứt khủng khiếp trên kiếm Vô thì tức thời giật mình, con ngươi trong mắt co vụt lại.
- Sư bá ?!
Cái vẻ mặt xuề xòa ngả ngớn của Phù Đạo sơn nhân tức khắc liền biến đâu mất tăm mất tích, lão chắp hai tay sau lưng đứng trước cây kiếm gỗ bể, nói : "Nó theo ta cũng hơn sáu trăm năm, vậy mà lại bị nứt trong ẩn giới am Thanh Phong. Bây giờ cái đạo ấn xuất thế nọ chắc đã kinh động tới mấy lão già Thập Cửu Châu rồi. Mấy năm trước, ta ghé qua ẩn giới am Thanh Phong mà chẳng biết trong đó còn có huyền cơ. Chỉ sợ Thập Cửu Châu sắp xảy ra chuyện lớn thật rồi. Cái chức trưởng lão chấp pháp trung vực này rốt cục là có nhường cho người ta hay không đây ?"
- ...
Vẻ xìu xìu ển ển trên gương mặt tròn trịa của Trịnh Yêu ban nãy cũng lặn biệt theo, thần sắc ánh lên sắc sảo thâm trầm trong đáy mắt, hắn chậm rãi hỏi : "Sư bá có gì nghi ngờ sao ?"
Phù Đạo sơn nhân cười đáp : "Vậy thì cũng không hẳn, từ từ rồi nói."