- Ta thì nhớ tới bức phong tín mà lão già dịch Hoành Hư gửi cho cách đây mấy ngày trước, trong đó có nói muốn bàn chuyện quan trọng với ta, xem ra vậy chắc là về cái vụ trưởng lão chấp pháp này rồi.
Phù Đạo sơn nhân trái lại lại tỉnh như không, kế đó liền tiếp : "Vốn lúc trước, cái vị trí này bọn họ giành nhau mãi không xong nên mới đùn sang cho Nhai Sơn chúng ta. Bây giờ bọn họ tranh gần thắng rồi thì dĩ nhiên là muốn vơ về mình. Còn về chuyện thời điểm lúc này khéo hay không khéo thì trong lòng tự biết đi."
Vừa gặm đùi gà vừa phát biểu đầy triết lý, Phù Đạo sơn nhân sắc mặt một hồi biến thành giễu cợt.
Trịnh Yêu ngồi ngay trước mặt lão.
Trong số các đệ tử đời ba mươi lăm, Phù Đạo sơn nhân là người xuất sắc duy nhất còn lại và đồng thời cũng là người có vai vế ngoài mặt cao nhất Nhai Sơn hiện nay, thậm chí đến hắn gặp mặt mà cũng phải cung kính xưng tôn "Phù Đạo sư bá".
Băt đầu từ rất nhiều năm về trước, Trịnh Yêu chưa hề thấy Phù Đạo sơn nhân có lúc nào ngậm miệng lại bao giờ. Hắn liếc mắt nhìn cái đùi gà béo chảy mỡ rồi tiếp : "Nhai Sơn chúng ta ham hố gì cái chức chưởng lão chấp pháp. Dù sao cái ghế đó cũng vô dụng với chúng ta. Ta chỉ lo, không biết có phải đang có người muốn nhắm vào Nhai Sơn mình không...
- Tầm bậy, dĩ nhiên là có rồi !
Phù Đạo sơn nhân mắng một tiếng, cục xương nhỏ nhỏ ở trong miệng chợt phun vèo ra.
- Vù !
Tiếng nghe xé gió lăng lệ !
Da đầu tê rần, Trịnh Yêu giật nảy người, lập tức nghiêng đầu né thoát.
- Sư bá sao lại phun xương tùm lum vậy ?!
- Bụp !
Sau lưng vang lên một tiếng gọn ghẽ.
Trịnh Yêu hết hồn quay đầu lại nhìn.
Hai người đại đệ tử với nhị đệ tử của Phù Đạo sơn nhân đã đứng lù lù đó chẳng biết tự bao giờ. Cái cục xương gà kia đang bị kẹp chặt giữa hai ngón tay Khúc Chính Phong, mà nước miếng trên xương thì nhiễu nhão chảy xuống, nhừa nhựa dính luôn lên. Mặt mày hắn giờ đã đen đến nỗi không thể nào đen thêm được nữa.
Cục xương gà chỉ cách Kiến Sầu bên cạnh Khúc Chính Phong hắn khoảng một ngón tay.
Nếu lúc nãy đi vào mà không coi chừng thì chắc cái cục xương này đã chẳng bị kẹt lại giữa kẽ tay hắn đâu mà là văng luôn vào mặt Kiến Sầu rồi.
Kiến Sầu chớp chớp mắt, hoàn toàn không ngờ mình tới điện Lãm Nguyệt vậy lại xảy ra một màn "kinh hồn" thế này.
Phù Đạo sơn nhân ngước mắt lên, thấy hai người bọn họ thì một chút mắc cỡ về cái chuyện mình phun bậy xương gà cũng không có, chỉ mở miệng nói liền : "A, cái con bé Kiến Sầu tới rồi kìa, lại đây mau, cho sư đệ chưởng môn của con chào hỏi cái đi."
- ...
Sư đệ chưởng môn...
Kiến Sầu tuy biết vai vế mình cao, nhưng đến độ thế này thì hơi quá...
Bất cứ lúc nào đi trên Nhai Sơn nàng cũng thấy mình như đang bước trên mây vậy.
Thấy Kiến Sầu sững ra không biết nói sao cho phải, Khúc Chính Phong đứng bên cạnh cau mày, bất động thanh sắc quăng vù cái cục xương gà đi, kế liền đánh mắt nhìn Kiến Sầu rồi lui ra ngoài.
Kiến Sầu thấy ánh mắt đó hình như có vẻ...
Bảo mình tự cầu may đi thì phải ?
- Đây chắc là Kiến Sầu sư tỷ đúng không ?
Có tiếng người nhã nhặn đột nhiên vang lên.
Kiến Sầu định thần lại, ứng tiếng nhìn tới thì thấy đương kim chưởng môn Nhai Sơn "Trịnh Yêu mắc toi mắc dịch" theo như lời của Phù Đạo sơn nhân.
Mặt mũi trắng trẻo tròn trịa, da dẻ căng sáng, đẹp như da của trẻ con mới sinh, đôi mắt không lớn nhưng đen lay láy, mà lúc cười với người ta thì tít cả lại, nhìn hoàn toàn chẳng có lấy một chút địch ý nào.
Thân thiện.
Cực kỳ thân thiện.
Kiến Sầu hơi có chút bất ngờ, chưởng môn Nhai Sơn...
Vậy mà lại trông như thế này sao ?
Dường như đọc được suy nghĩ của Kiến Sầu, Trịnh Yêu nheo mắt cười, chẳng hề phật ý : "Ai gặp ta lần đầu tiên cũng thấy ta không giống chưởng môn Nhai Sơn lắm."
- Chưởng môn vui tánh quá !
Kiến Sầu không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trịnh Yêu cũng chẳng đứng dậy, cứ tự nhiên ngồi dưới sàn nói : "Hôm qua mới tới Nhai Sơn, Kiến Sầu sư tỷ giờ đã quen chưa ?"
- Đa tạ chưởng môn quan tâm, quen rồi, các sư đệ cũng rất tốt.
Hóa ra là lo lắng cho đệ tử vừa mới nhập môn, không biết nó có bỡ ngỡ hay không ?
Kiến Sầu hơi hiểu hiểu ra.
Trịnh Yêu liền vui vẻ ra mặt : "Rất tốt là tốt ! Nhai Sơn ta bây giờ cũng coi như là môn phái có nữ tu rồi !"
Lại là cái câu này nữa.
Kiến Sầu thấy nàng vào Nhai Sơn giống như biến thành một loài động vật quý hiếm, ai gặp mình cũng cảm thán mấy câu. Mà quan trọng hơn, từ thái độ lạ lùng ấy, Kiến Sầu lại cứ luôn linh cảm thấy có cái gì đó là lạ.
Tại sao Nhai Sơn không có nữ tu ?
Chỉ bởi vì yêu cầu thiên phú quá cao chăng ?
Không phải.
Dường như là vì không có nữ tu nào chịu đựng nổi điều gì đó ở Nhai Sơn thì phải.
Còn về nguyên nhân tại sao Kiến Sầu đến bây giờ vẫn còn chưa biết được.
Chiếc thuyền giặc này mình đã đạp chân lên rồi, chẳng xuống được nữa, thôi vậy cứ nhúng chàm tới bến cho xong. Kiến Sầu bèn dứt khoát không hỏi tiếng nào, chỉ cung kính đáp : "Kiến Sầu chịu ơn sư phụ cứu mạng, tới Nhai Sơn rồi thì sẽ ra sức tu luyện, không để phụ lòng sư phụ dạy dỗ."
- ...