khó chịu nên nhìn vẫn thấy quái quái là lạ.

Thẩm Cữu vô thức xoa xoa tay, vặn dây cót cho mình, rồi mở miệng : "À, đại sư tỷ, nói ra cũng thật không phải, đệ có chuyện này muốn bàn với tỷ..."

- Đại sư tỷ, tỷ dậy rồi.

Bên cạnh chợt có tiếng ai sang sảng chen ngang.

Công tình Thẩm Cữu uốn lưỡi chuẩn bị từ lâu tự nhiên liền xôi hỏng bỏng không.

- Nhị sư huynh, ngươi câm miệng !

Thẩm Cữu vừa nghe tiếng liền biết ngay là ai, lập tức ngoái cổ lại mắng.

Khúc Chính Phong đạp mây đầy trời mà đến, thấy Thẩm Cữu tức nghẹn như vậy thì trong bụng thầm thấy thoải mái, tuy vậy lại chẳng đếm xỉa gì tới hắn mà nhìn thẳng về phía Kiến Sầu.

Người vừa đáp xuống đất thì tiếng cũng vang theo : "Chính Phong bái kiến đại sư tỷ. Bây giờ sư tôn với chưởng môn đang bàn chuyện ở điện Lãm Nguyệt. Đệ được lệnh dẫn tỷ tới đó, xin mời tỷ đi theo."

- Ê ê ! Dù gì ngươi cũng phải đứng đó chờ ta nói cho hết cái đã !

Thẩm Cữu tức muốn sôi máu.

- Ngươi ganh ta đẹp trai hơn ngươi nên mới cố ý chơi ta phải không ?

Khúc Chính Phong rốt cục cũng quay đầu lại nhìn Thẩm Cữu, thản nhiên đáp : "Ngươi muốn tuốt kiếm đấu với ta ?"

- Ta...

Thẩm Cữu đang còn hùng hổ không thôi tức thời liền ngậm miệng lại, mặt mày tựa như nuốt trúng phải con ruồi.

Ở Nhai Sơn, hắn tuốt kiếm với người ta không bao giờ bị thua, thật ra đó là vì hắn có con mắt cực kỳ tinh đời. Nguyên nhân rất đơn giản : Thẩm Cữu xưa nay không bao giờ tuốt kiếm với ai mà mình đánh không lại.

Hắn đúng là chơi khôn không biết mắc cỡ như vậy !

Nhưng...

Tới bây giờ thì Thẩm Cữu chỉ còn biết ngậm ngùi cay đắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Bởi vì, xui một điều là Khúc Chính Phong lại thuộc đúng vào dạng người hắn đánh không lại.

Thấy Thẩm Cữu không nói tiếng nào, Khúc Chính Phong mới coi như hài lòng ra mặt, bấy giờ mới quay đầu nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu không biết giữa hai người bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì và cũng chẳng rõ tại sao Thẩm Cữu tới tìm mình, chỉ có thể đáp : "Nếu sư phụ có lệnh, tỷ tất nhiên sẽ đi ngay. Vậy việc của Thẩm sư đệ thôi để chừng nào tỷ về rồi hẵng tính. Thẩm sư đệ, đệ thấy sao ?"

- Đệ... đệ...

Thẩm Cữu rất muốn mở miệng đòi cái đèn thiên hỏa lại, nhưng Khúc Chính Phong ở kế bên thì câng câng cái mặt "Ngươi có ngon thì đòi đồ của đại sư tỷ vừa mới nhập môn đi", ý tứ khinh bỉ thấy rõ, thực làm hắn mắc cỡ đến nỗi không sao mở miệng cho nổi.

Ngắc ngứ cả buổi, Thẩm Cữu hộc máu trong lòng.

- Vậy thôi chờ đại sư tỷ về rồi hãy nói.

Khúc Chính Phong tức thời hài lòng mãn ý ra mặt, tâm trạng lâng lâng thích chí.

Hắn khẽ nghiêng người, triệu ngay thanh trường kiếm xanh thẫm màu nước biển ra.

- Vậy mời đại sư tỷ lên kiếm ! Đệ dẫn tỷ đi điện Lãm Nguyệt !

Lại là phi kiếm.

Kiến Sầu liếc mắt nhìn sơ một lượt thanh kiếm hẹp dài rồi thong thả bước lên đằng chuôi.

Chẳng biết khi nào nàng mới biết ngự kiếm đây ?

- Được rồi !

Khúc Chính Phong khẽ gật đầu. Sau khi quét mắt nhìn Thẩm Cữu đang đứng chôn chân tại chỗ lần cuối, hắn thản nhiên cười rồi chẳng nói chẳng rằng bắt thủ quyết ngay. Kiếm lập tức bay lên.

Kiến Sầu đã từng đi kiếm Vô, từng ngồi vòng Minh Tâm của Nhiếp Tiểu Vãn, nhưng bây giờ ngự kiếm của Khúc Chính Phong, cảm giác lại không giống như những lần trước đó.

Trái với cái hơi hướm âm u lạnh lẽo toát ra quanh thân trường kiếm, khi bước lên, Kiến Sầu vậy mà lại cảm thấy ấm áp cả người.

Nàng thầm lấy làm lạ.

Khúc Chính Phong bảo : "Kiếm này tên Hải Quang, lấy ngọc ngàn năm tận dưới ngàn trượng đáy biển tây hải mà chế thành. Hải ngọc thường ở biển sâu, nhưng vì chôn sâu dưới lòng đất nên có ánh sáng ấm áp, khác hẳn với vẻ bề ngoài."

Hóa ra là vậy.

Trông thì lạnh nhưng khi sử dụng lại rất dễ chịu.

Kiến Sầu nhẹ nhàng gật gật đầu, kế liền hỏi : "Sư phụ gọi tỷ có chuyện gì không ?"

- Chắc là kêu ra mắt chưởng môn thôi, nhưng có khi cũng có thể là vì chuyện khác.

Nói tới đây, Khúc Chính Phong bỗng thấy hơi khó hiểu : "Mà điều sư phụ xưa nay không bao giờ quan tâm đến tục thế trong Nhai Sơn ta, hơn nữa cũng chẳng để ý gì tới chưởng môn, hôm nay vậy mà lại có mặt ở điện Lãm Nguyệt, thật đúng là có hơi kỳ lạ."

Có lẽ chắc chỉ để ra mắt thôi thì phải ?

Dù sao Kiến Sầu cũng là đệ tử Phù Đạo sơn nhân mới thu mà.

Không hỏi ra được gì, Kiến Sầu cũng chẳng nghĩ nhiều.

Mây nơi rìa núi bị hào quang của kiếm tách ra, xua đi.

Trường kiếm của Khúc Chính Phong lướt gió bay lên, áp sát vào vách đá Nhai Sơn dốc thẳng, rồi cứ vậy mà tiến, càng lúc càng cao...

Đến khi lên đến chỗ cao hơn nữa, Kiến Sầu nhìn xuống dưới chân mới thấy đỉnh Linh Chiếu khổng lồ đang bắt đầu nhỏ đi...

Hai bên vách núi chỉ rặt đá với đá trơ trọi, thậm chí đến cỏ dại cũng không có lấy một cọng, quái thạch lởm chởm, hiểm trở vô cùng.

Kia có một ngôi đình đá lẻ loi chơi vơi giữa lưng chừng không, trông dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nhào khỏi vách đá này.

Khúc Chính Phong liền dẫn Kiến Sầu đáp xuống đình. Nàng nhìn lên vách đá mới hay chỗ này vậy mà lại có một con đường rộng rãi đục sâu vào trong, xuyên thẳng ra trước núi.

- Đường ở đây đi thông ra điện Lãm Nguyệt ở mặt trước núi.

Khúc Chính Phong khoát tay, ra ý mời Kiến Sầu đi vào trong.

Nàng khẽ gật đầu rồi tiến tới.

Con đường rộng rãi, nhìn hoàn toàn không giống như được tạo dựng trong lòng núi, trên trần khắc chạm họa tiết hoa văn rất lớn, hai bên còn có cửa đá đóng chặt, chẳng biết là để dùng vào việc gì.

Cuối đường có ánh sáng le lói mờ mờ chiếu tới.

Kiến Sầu đi một mạch từ vách núi phía sau Nhai Sơn đến điện Lãm Nguyệt ở mặt trước núi.

Ngay chính giữa điện Lãm Nguyệt sừng sững một cái đài cao. Trên đài không có vật gì, ở bốn góc dựng bốn cây đèn hạc bằng đồng, còn trong tám cái lò đồng thật to thì lúc nào cũng đỏ lửa hừng hực, tựa hồ như không tắt bao giờ.

Lúc này, trên sàn điện sạch sẽ bóng loáng hiện có hai người ngồi, dáng vẻ xuê xoa, chẳng nghiêm chỉnh chút nào.

Một trong số đó dĩ nhiên chính là Phù Đạo sơn nhân, người xưa nay vốn chẳng có nghiêm chỉnh gì đáng nói, giờ đang chóp chép chọp chẹp gặm ăn đùi gà ngon lành. Còn người kia mập mập trăng trắng, ấy chính Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn.

Một đầu ngón tay Trịnh Yêu đang mân mê miết miết cái cằm, cái thân hắn tuy có hơi tròn trịa, nhưng ánh mắt lại sáng láng sâu sắc, trông rõ ra là trí giả mập mạp.

- Phù Đạo sư bá, ông không thấy chuyện này hơi kỳ sao ? Đợt giành cái ghế chấp pháp trưởng lão này vừa khéo nhằm ngay thời điểm mấu chốt tu vi ông bị thụt lùi, bởi vậy đâm ra mới lạ lùng quá đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play