Nàng nhìn quanh một lượt. Chỗ này tuy vô cùng giản đơn nhưng sạch sẽ mộc mạc, trông yên tĩnh bình an ngập lòng.

Kiến Sầu ngoảnh đầu lại cười với hai người Khúc, Thẩm : "Cám ơn các sư đệ đã có lòng quan tâm chu đáo, tỷ rất thích căn phòng này."

Thẩm Cữu cười hắc hắc : "Đại sư tỷ không chê nó sơ sài là tốt rồi. Nhai Sơn chúng ta đa phần đều là đàn ông cục mịch, thiếu tinh tế, chẳng biết giới nữ thích gì đâu. Nếu có chi không vừa ý, tỷ cứ nhờ Nhị sư huynh giúp cho. Nhị sư huynh của chúng ta coi vậy chứ mà là người nhiệt tình nhất Nhai Sơn này đó !"

Nói xong, hắn giơ tay vỗ vai Khúc Chính Phong đứng bên cạnh.

- Đúng không, Nhị sư huynh ?

Khúc Chính Phong lừ mắt lườm hắn : "Tứ sư đệ, trước mặt đại sư tỷ, ngươi phải chững chạc lại một chút, đừng làm hư danh tiếng đệ tử Nhai Sơn ta, làm mất mặt sư phụ..."

Câu cú kiểu này sao nghe quen quen vậy ?

Kiến Sầu im lặng nhìn Khúc Chính Phong nghiêm nghị thái quá, không nói tiếng nào.

Thẩm Cữu giơ tay day day thái dương, dáng vẻ rõ ra là hoàn toàn không ngờ đến câu phát ngôn của Khúc Chính Phong. Hắn vội vàng ra hiệu đình chiến : "Bây giờ khuya khoắt, đệ không cãi với huynh. Ừ, đại sư tỷ, cũng đã trễ lắm rồi, chúng đệ không quấy rầy tỷ nghỉ ngơi nữa. Chờ mai tỷ khỏe, chúng đệ sẽ lại đến."

Nói xong, hắn liền chắp tay chào Kiến Sầu.

Khúc Chính Phong ở bên cạnh cũng chẳng đôi co với hắn. Cả hai đều cùng bái biệt nàng.

- Đại sư tỷ, cáo từ !

- Hai sư đệ đi thong thả.

Kiến Sầu dõi mắt tiễn bọn họ đi. Khi quay lưng, Khúc Chính Phong còn giúp nàng đóng cửa lại.

Kiến Sầu quay người đi tới cạnh bàn nhìn nhìn cái chung không có dầu mà chiếc đèn vẫn tự cháy sáng, trong lòng cảm thấy thật kỳ diệu. Nàng quan sát một hồi thật lâu cũng chẳng hiểu tại sao, chỉ nghĩ chuyện thần kỳ ở Nhai Sơn này chắc là còn nhiều lắm.

Hôm nay không hiểu thì sau này sẽ từ từ hiểu.

Nàng thu mắt, đi ra sau bình phong.

Mặc nguyên quần áo nằm trên giường gỗ, Kiến Sầu lại chẳng hề thấy lạnh.

Nàng cứ nghĩ mới tới chỗ lạ chắc sẽ khó ngủ, thế nhưng vừa nhắm mắt lại thì thấy cả người thanh tĩnh nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Đêm nay, nàng không mơ.

Ngoài phòng.

Hai người Thẩm Cữu với Khúc Chính Phong vừa mới đi ra không lâu kia đều quay đầu nhìn lại cánh cửa đóng chặt.

Thẩm Cữu nói : "Sao đệ cứ thấy căn phòng đó sắp xếp xâu xấu thế nào !"

- Vậy hả ?

Khúc Chính Phong nghĩ nghĩ.

- Ừ !

Thẩm Cữu ứng tiếng đáp lại chắc nịch, nhưng đồng thời con mắt tự nhiên lại lóe lên khó hiểu : "Mà này, cái đọi đèn trong phòng đại sư tỷ đệ cứ thấy nó quen quen là sao ta ?"

- Ừ, cái đó...

Khúc Chính Phong cụp mắt, đáp : "Đệ không nhận ra hả ?"

- Nhận ra cái gì ?

Thấy Nhị sư huynh mặt mũi thản nhiên như vậy, không biết sao tự nhiên Thẩm Cữu chợt thấy thót tim, hơi có chút hồi hộp bất an.

Khúc Chính Phong nhìn Thẩm Cữu, giơ tay vỗ vỗ vai hắn : "Huynh thấy đệ cất cái đèn thiên hỏa trong phòng lâu lắm rồi, lúc nào cũng giấu giấu diếm diếm không cho bọn ta biết. Bữa nay thấy phòng đại sư tỷ thiếu đồ thắp sáng nên ta tiện tay để đó. Nói nghe nè, phòng đại sư tỷ sáng trưng à, cái món đồ chơi đó của đệ xài ngon ghê."

Đèn thiên... thiên hỏa...

Cái đèn thiên hỏa của hắn !

Thẩm Cữu chỉ thấy trước mặt như có ánh chớp sáng lòe xẹt qua, trời quang tự nhiên đùng đùng nổi sấm !

- Huynh huynh huynh huynh huynh... nói cái gì ?!

Đèn thiên hỏa á ?!

Đèn trong phòng vậy mà lại là cái đèn thiên hỏa của hắn hả ?!!

- Sư đệ, bình tĩnh ! Uổng công huynh lúc trước khen đệ chín chắn chững chạc không ít, sao giờ khen hết nổi thế này ? Dù sao đệ để đó cũng chẳng làm gì, chi bằng cho đại sư tỷ lấy thảo đi !

- Hứ !

Thẩm Cữu lập tức nhảy dựng lên !

Tim hắn rỉ máu đầm đìa !

- Còn đứng đó mà lảm nhảm, có biết xót của mẹ gì đâu !

Khúc Chính Phong xua xua tay, ra chiều thản nhiên : "Đồ đã vào phòng đại sư tỷ rồi thì không liên can gì tới ta nữa. Muốn lấy lại đừng có hỏi ta, hỏi đại sư tỷ đi. Chà, khuya vậy rồi, buồn ngủ lắm, ta về đi ngủ đây !"

Tiếng vừa dứt thì gió thổi ào tới.

Thẩm Cữu giơ tay ra chụp trước mặt, đang định kêu Khúc Chính Phong đừng chạy nhưng không dè vậy mà lại chỉ chụp vào hư không.

Bị cơn gió thổi qua, bóng dáng Khúc Chính Phong ở phía trước dần dần tiêu tán.

- Chạy mất rồi !

Thẩm Cữu đờ ra !

- Nhị sư huynh, ngươi khi người quá đáng !!!

Tiếng gào uất ức vang lên, âm âm rền khắp Nhai Sơn.

Ngày hôm sau.

Kiến Sầu tỉnh giấc rất sớm, vừa mở mắt ra đã cảm thấy cả người dồi dào sảng khoái.

Ngọn đèn trong chiếc chung bạch ngọc vẫn yên tĩnh cháy sáng.

Nàng đứng dậy, thư thái vươn vai duỗi người rồi bước qua trận pháp trong phòng, giơ hai tay từ từ kéo cửa ra, nhưng lập tức liền bị bóng người đứng ngay phía trước làm giật mình nhảy dựng.

Thẩm... Thẩm sư đệ ?

Ngoài phòng, trời đã sáng bạch.

Vì địa thế chỗ này cực cao nên những gì Kiến Sầu thấy được chỉ là mây trắng mênh mang. Ánh sáng mặt trời từ phía dưới đất xiên xiên hắt ngược lên, lung linh lồng vào không gian đầy khói sương lãng đãng.

Gió thổi se se lạnh.

Cây cổ thụ gân guốc trên cao vươn rễ bám trên vách đá cạnh cửa, lá xanh lơ thơ đầu cành ươn ướt sương đêm. Mà cùng lúc, Thẩm Cữu đứng trước cửa phòng Kiến Sầu, cả người cũng dâm dấp ướt.

Hình như...

Tại sương thì phải ?

Hốc mắt của hắn cũng hơi thâm thâm.

Kiến Sầu kinh ngạc : Thẩm Cữu từ đâu tới đây, sao lại đứng trước cửa phòng mình ?

Thẩm Cữu vừa cay đắng vừa lúng túng trong bụng.

Hắn cũng không phải đứng ở đây cả đêm mà chỉ thức dậy hơi sớm một chút. Đối với tu sĩ nguyên anh mà nói, không ăn không uống không ngủ không phải là chuyện nghiêm trọng gì, bởi vậy trông hắn vẫn dồi dào tinh thần như trước, tuy nhiên sắc mặt thì lại có vẻ căng thẳng 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play