Trời nước lồng nhau, ánh trăng như lụa.
Một nam tử trẻ tuổi khác đeo kiếm đứng sau lưng lão đạo cau mày nói : "Sư tôn, Phù Đạo sơn nhân thường không để ý gì tới tục sự, nếu đã bỏ mặc cả ba trăm năm thì chắc không có tâm nghấp nghé cái chức trưởng lão chấp pháp đó. Bây giờ lại sắp tới kỳ tuyển trưởng lão chấp pháp rồi, ông ấy trở về lúc này hình như hơi có chút quá khéo !"
Khuôn mặt lão đạo vẫn sáng láng nét cười bình thản nhẹ nhàng, ánh mắt thông tuệ dõi thấu màn sương mờ mờ trên sông : "Về cũng tốt mà không về cũng không sao, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến Côn Ngô ta cả. Lão chống đối ta nhiều năm, tánh tình ra sao ta biết quá. Có lẽ lần này về không phải vì cái chức trưởng lão chấp pháp kia đâu mà chỉ là vì đồ đệ mới thu thôi."
Ở trung vực Thập Cửu Châu, Nhai Sơn đúng là có địa vị đặc biệt chẳng sai, nhưng nếu bàn về thực lực với địa vị thực tế, Côn Ngô mà xưng thứ hai thì chẳng có tông môn nào dám xưng mình nhất hạng. Huống hồ ở đây còn có Hoành Hư chân nhân, người có tu vi cao nhất trong tu giới hiện giờ.
Nam tử trẻ tuổi nghe xong liền đáp lại, tuy mở miệng dè dặt nhưng ngữ khí lại ẩn ẩn khinh thường : "Đám Nhai Sơn bên đó có làm gì ra hồn đâu, bây giờ thu được một nữ đệ tử, hình như tên là Kiến Sầu thì phải, đồ nhi cũng đã nghe nói tới rồi. Sư phụ -"
Nam tử trẻ tuổi còn muốn nói thêm gì đó nhưng Hoành Hư chân nhân đã thình lình giơ tay lên. Hắn lập tức im bặt, ngẩng đầu trông ra.
Một đạo hào quang xanh mờ mờ đang xuyên sương trên sông bay tới, tốc độ cực mau.
Có người áo xanh phần phật bay bay, dưới chân không phải ngự khí mà là lướt gió đến, thân bồng bềnh phiêu lãng, siêu phàm thoát tục vô cùng.
Nhưng khi tới gần mới thấy y mi mục lạnh lẽo sương giá, mặt mày lãnh đạm vô tình.
Đây chính là -
Tạ Bất Thần, người đệ tử mà Hoành Hư chân nhân vừa mới thu cách đây mười ba ngày trước
Đạo hào quang phóng đi vun vút, dù thấy Hoành Hư chân nhân nhưng tốc độ không những chẳng giảm đi nửa phần mà trái lại lại càng nhanh hơn.
Người thanh niên không khỏi căng cứng người, chân mày nhíu tít, trông có vẻ kiêng dè. Song Hoành Hư chân nhân thì mặt mày tươi cười, tán thưởng vô cùng, tuyệt không chút che dấu.
Đạo hào quang xanh vụt thẳng tới, chẳng nhiễu sóng nước trên sông, thoắt cái đã dừng lại, lơ lửng cách người Hoành Hư chân nhân vừa đúng ba thước, không dư không thiếu.
Y chắp tay xá, thần sắc vô cảm.
- Bái kiến sư tôn !
Hoành Hư chân nhân thấy y như vậy, trong bụng tấm tắc không thôi : "Bất Thần thiên phú trác tuyệt, thật bần đạo cả đời hiếm gặp. Vốn ta không muốn gián đoạn chuyện tu hành của con, nhưng đó là tại vì gần đây trong trung vực có một số việc cần phải giao phó thôi."
Tạ Bất Thần không nói tiếng nào.
Đuôi mày y nhếch lên, lạnh lẽo như đầu kiếm nhọn ba thước, đáy mắt lãnh đạm đến có thể gọi như khắc nghiệt. Y chú mục nhìn Hoành Hư chân nhân trước mặt bằng một đôi mắt vô cảm, bên trong nhìn chẳng thấy được một chút quyến luyến hay tôn sùng gì đặc biệt.
Tựa hồ như ai trong mắt y cũng đều giống như cây cỏ vậy.
Thân lơ lửng đứng đó phía trên mặt sông mà như có hào quang lung linh phủ sáng khắp người, mờ mờ như nước.
Sắc tán thưởng trong mắt lại càng đậm thêm, Hoành Hư chân nhân sau đó từ từ dặn dò công việc.
Nhưng người thanh niên đứng sau lưng lão thì lại chẳng hề để tâm nghe, ánh mắt đáo xuống dưới chân Tạ Bất Thần -
Trúc cơ có thể ngự khí, kim đan ngự không.
Đây là vị "Tạ sư đệ" được người ta đồn mười ngày đạt trúc cơ, mười ba ngày tu tròn cảnh giới, trở thành tu sĩ bậc nhất kể từ kim đan trở xuống. Y bây giờ đang nhẹ nhàng phiêu phù đứng phía trên sông, dưới chân không không thoáng đãng !...
Ngay lúc ấy, người thanh niên bỗng đâu cảm thấy có nguồn hơi lạnh âm âm đang dậy lên trong tâm.
Tạ Bất Thần chẳng hề chú ý tới, dáng vẻ vẫn thờ ơ dửng dưng như cũ. Sau khi nghe Hoành Hư chân nhân dặn việc xong, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, cất giọng đều đều đáp : "Đệ tử hiểu rồi."
Đêm ở Thập Cửu Châu sâu mà dài.
Núi non yên tĩnh cộng với ánh đèn vàng vàng ấm áp khiến Kiến Sầu không khỏi nhớ tới quá khứ trước kia. Có điều nàng cũng chỉ còn lại bao nhiêu kỷ niệm đó thôi.
- Từ nay trở đi chỗ này là chỗ ở của đại sư tỷ.
Thẩm Cữu giơ tay chỉ về phía trước, giọng nói nghe ra nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.
Bọn họ từ phía dưới đi thẳng lên, sau đó thì triệu thang mây Nhai Sơn ra, chỉ trong chốc lát đã lên cao hơn nữa. Nhờ đó, Kiến Sầu có thể nhìn thấy được tình cảnh trước mắt.
Đêm khuya, mây bay lãng đãng mờ mờ, trông cũng không rõ gì mấy.
Trên đỉnh núi có cây cổ thụ gân guốc sinh trưởng, vách đá rắn chắc hai bên bị rễ ăn bể, lõm thành một khoảng lớn. Từ chỗ này sâu vào trong ba thước vậy mà lại có hai cánh cửa gỗ chạm trổ dựng áp vào. Cạnh cửa treo một cái biển gỗ mới làm, chữ đề bên trên đúng ngay "Kiến Sầu".
Tấm biển này cũng giống như các tấm biển thường thấy ở phòng ốc thế gian, nhằm để cho người ta biết đây là chỗ ở của nàng.
Khúc Chính Phong đang chắp tay sau lưng đứng cạnh cửa. Hắn cười nói với Kiến Sầu : "Vừa rồi Thẩm sư đệ đã dẫn đại sư tỷ đi thăm thú một vòng, ta liền tranh thủ tới đây thu xếp chỗ ở cho tỷ một chút. Nhưng bọn ta ít tiếp xúc với nữ tu nên cũng không biết có vừa ý tỷ không, xin tỷ xem thử xem thế nào."
Nói rồi, hắn lui ra nửa bước, tỏ ý mời nàng vào trong.
Kiến Sầu thong thả tiến lên, khoảng cách thật ra rất gần, chỉ có hai bước mà thôi.
Nàng giơ tay đặt lên cửa, tức thời tai liền nghe "kẹt" khẽ một tiếng.
Cửa mở. Bài trí bên trong liền hiện rõ mồn một trước mắt.
Đây chỉ là một gian phòng cực kỳ đơn sơ, có cái khác là nó được đục âm vào vách đá. Tường xung quanh đều được ốp ván gỗ, che hết nền đá xám ở phía sau.
Kiến Sầu còn nghe được mùi gỗ thoang thoảng thơm thơm trong bầu không khí ở đây.
Trong phòng để bốn chiếc ghế mộc mạc dựng sát vào tường với một cái bàn. Trên bàn có để đọi đèn*, bên trong đặt một cái chung ngọc nho nhỏ. Trong chung không có dầu mà cũng chẳng có bấc, chỉ bập bùng một ngọn lửa vàng vàng ấm áp.
* Đọi đèn là cái bát đựng dầu, trong để sợi bấc để thắp sáng.
Phía sau bàn dựng một bức bình phong bằng gỗ giản dị, kế nữa đặt một chiếc giường gỗ cũng vô cùng mộc mạc đơn sơ.
Kiến Sầu bước vào trong liền nhận ra nền phòng dưới chân có khắc một loạt trận pháp.
Hai người Thẩm Cữu với Khúc Chính Phong không vào theo mà chỉ một phải một trái đứng cạnh cửa bên ngoài. Có cái khác là Khúc Chính Phong đứng thẳng còn Thẩm Cữu thì như không xương, ẹo người dựa vào cột cửa.
- Trên sàn khắc ba trận pháp, theo thứ tự có trận tụ linh, kỳ yêu với thanh tâm.
Thấy Kiến Sầu dường như hiếu kỳ quan sát trận pháp trên sàn, Thẩm Cữu bèn giải thích : "Tuy linh khí ở Nhai Sơn dồi dào nhưng nếu có trận tụ linh tụ hợp lại thì hiệu quả tu luyện sẽ cao hơn, với lại cũng đỡ mất nhiều công sức. Trận kỳ yêu dùng để tránh tà vật quấy nhiễu, cảnh báo tu sĩ. Còn trận thanh tâm thì có tác dụng sáng tâm sáng trí, giúp đầu óc tỉnh táo, thực rất cần để khỏi bị ngủ gật !"
Ba tòa trận pháp mỗi cái đều có công dụng riêng.
Kiến Sầu gật gật đầu bước qua trận pháp, đi đến cạnh bàn, đưa tay mân mê. Vân gỗ trên mặt bàn sắc nét rõ ràng, có lúc lại lóe lên sang sáng, chất gỗ có lẽ cũng thuộc dạng cực kỳ đặc biệt.