Đài cao to lớn như vậy nặng biết bao nhiêu mà nói.
Nhưng thanh trường kiếm này lại chống được mới hay !
Đứng trong cái bóng khổng lồ của đài cao đổ trên mặt đất, Kiến Sầu đứng lại dõi mắt ngắm nhìn, tâm hồn bàng hoàng choáng ngợp khó tả.
Giọng của Thẩm Cữu trong đêm cũng ôn hòa lạ thường. Hắn đứng cạnh Kiến Sầu, bảo : "Đài này gọi là đài Bạt Kiếm."
- Đài Bạt Kiếm...
Kiến Sầu thầm thì lặp lại.
Thẩm Cữu nói : "Đệ tử Nhai Sơn ta tâm ngay chí thẳng hành đạo, cứ gặp tà ma, gặp bất bình, gặp điều trái lương tâm là tuốt kiếm... Đời đủ chuyện ưu sầu phiền não, sao không tuốt kiếm mà giải quyết cho xong ?"
- Bởi vậy, ban nãy đệ mới đề nghị tuốt kiếm với bọn họ sao ?
Kiến Sầu nhớ, lúc đứng trên đường Nhai Sơn, Thẩm Cữu từng quát "Tuốt kiếm" thật to, bên dưới tức khắc liền im phăng phắc.
Thẩm Cữu vốn chỉ vui miệng nói một câu liên quan đến đài Bạt Kiếm, không ngờ Kiến Sầu lại có thể xâu chuỗi liên kết với chuyện khi trước thế này.
Hắn hơi mắc cỡ gãi gãi mũi, đáp : "Người ta nói tuốt kiếm chém tâm ma, chặt đứt sự đời phiền não... Nhưng ở Nhai Sơn chúng ta, mọi người... cứ một lời không hợp là tuốt kiếm hết !"
Một lời không hợp là tuốt kiếm !
Ai thắng người đó làm chủ !
Rõ ràng, Thẩm Cữu chính là người nổi trội nhất trong số đệ tử theo phái "Tuốt kiếm" này, xưa nay vung kiếm chưa thua bao giờ. Cho nên lúc đó tuyên bố một câu xanh rờn trên đường Nhai Sơn như vậy, ai nghe cũng phải sợ.
Kiến Sầu không ngờ Thẩm Cữu đột ngột nói tới cái câu "Một lời không hợp là tuốt kiếm" kia, nghe có vẻ đơn giản thô bạo nhưng vậy mà lại giải quyết mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ.
Ngẫm nghĩ một hồi, Kiến Sầu gật gật đầu đáp : "Tỷ thích cái này."
- Hả ?
Thẩm Cữu nhìn Kiến Sầu ngạc nhiên vô cùng, ánh mắt tức khắc sáng lên.
- Không lẽ đại sư tỷ có ý muốn trở thành người trong phái tuốt kiếm chúng ta sao ?
Phái tuốt kiếm ?
Kiến Sầu không hiểu.
Thẩm Cữu thoắt cái liền hào hứng hẳn lên, luôn miệng giải thích : "Đại sư tỷ chắc cũng biết, trong tông môn nhiều khi người ta bất đồng ý kiến. Người thì thích tranh luận lý sự, nhưng cũng có người trời sinh đầu óc không thích lòng vòng quanh co, cho nên tánh tình mới phóng khoáng thẳng thắn, giống như đệ chẳng hạn."
Kiến Sầu im lặng nghĩ bụng : Hắn vậy mà lại tự dát vàng dát bạc lên mặt mình, thật đúng là giống hệt Phù Đạo sơn nhân.
Dĩ nhiên Thẩm Cữu chẳng biết được nàng đang nghĩ gì, lại tiếp : "Phái tuốt kiếm là phe lớn nhất trong các đệ tử Nhai Sơn ta. Mọi người không thích lý sự lằng nhằng, chỉ dựa vào thực lực, có cái gì không vừa ý là xông vô đọ nhau. Sư tỷ... vậy tỷ nghĩ xem có muốn tham gia không ?"
Nghĩ xem có thích một lời không hợp tuốt kiếm ư ?
Kiến Sầu nghe xong chỉ thấy con người Thẩm Cữu trước mặt mình thật thú vị.
- Để tỷ suy nghĩ đã.
Kiến Sầu thở dài một hơi. Nàng đưa mắt nhìn đài Bạt Kiếm cao cao rồi từ từ quay người đi, lần này toàn bộ Nhai Sơn đều nằm trọn trong tầm mắt nàng.
Lúc tới, nàng đứng từ trên thạch đạo nhìn xuống, bây giờ thì trở thành đứng dưới đài Bạt Kiếm, ngẩng đầu ngắm Nhai Sơn.
Vách núi tựa như mảnh trăng lưỡi liềm ôm nửa vòng đỉnh Linh Chiếu tròn tròn. Dọc dọc mặt đá dường như có rất nhiều cánh cửa sổ nhỏ, lập lòe ánh lên linh quang đậm đậm mờ mờ, có lẽ có người đang tu luyện bên trong, nhiều khi còn thấy được cả bóng người qua lại.
Dưới ánh trăng dìu dịu, các bức đồ đằng bích họa trên đường Nhai Sơn chỉ sáng được một nửa, phần còn lại đều nhập nhòa khó thấy.
Ngay phía trước, dưới đường Nhai Sơn lại có cửa rất lớn, đèn đuốc sáng choang.
Thẩm Cữu nghĩ bụng, thời gian còn dài, dù sao đại sư tỷ cũng là đồ đệ của sư phụ, chẳng chóng thì chày thế nào rồi cũng sẽ gia nhập phái tuốt kiếm của bọn họ cho mà coi.
Thấy Kiến Sầu nhìn về phía trước, Thẩm Cữu liền nhớ ra : "Đây là chỗ đệ tử Nhai Sơn gặp nhau, có chuyện hay không có chuyện gì cũng ngồi đó tán gẫu hàn huyên nhưng nếu gặp họp mặt quan trọng thì sẽ tập trung ở trên đỉnh Linh Chiếu.
Kiến Sầu gật đầu, ngửa mặt ngắm nhìn Nhai Sơn cao cao.
Nàng trèo từ đường Nhai Sơn lên đến đây, bây giờ chân đi trên đất bằng nhưng thực ra cũng vẫn là đang đứng trong mây.
Nhai Sơn...
Từ sơn thôn nhỏ bé ở Đại Hạ, nàng đã đi về phía đông, vượt biển đến Thập Cửu Châu rồi giờ đang đứng ở đây. Bước ngoặt cuộc đời lớn đến như vậy khiến nàng nhất thời đâm ra cảm thấy bùi ngùi xúc động vô biên.
Chỗ này từ giờ trở đi là nhà của mình rồi.
Nàng chầm chậm cúi đầu, hất vạt áo trắng quỳ xuống, hai tay chồng lên nhau giơ cao lên trán, rồi nghiêm trang trịnh trọng rạp người bái lạy. Từ nay về sau, nàng không còn là một Tạ Kiến Sầu từng gả cho người, giúp chồng dạy con ở phàm thế nữa mà sẽ là -
Đệ tử Kiến Sầu, môn hạ Nhai Sơn.
Mãi cho tới bây giờ, cảm giác được thực sự sống lại một lần nữa mới đúng là chiếm trọn tâm hồn Kiến Sầu.
Trán nàng áp sát lên nền đất lạnh lẽo của đỉnh Linh Chiếu, khiến nàng nhớ tới lúc mình bái Phù Đạo sơn nhân làm thầy, xúc cảm hình như cũng giống vậy.
Lạnh lẽo một vùng.
Nhưng nó khác với lúc đó ở chỗ trái tim nàng bây giờ lại vô cùng ấm áp.
- Kiến Sầu sư tỷ...
Thẩm Cữu đứng bên cạnh không ngờ Kiến Sầu đột nhiên lại có hành động như thế. Hắn ngẩn người chốc lát rồi vội vàng tiến tới định đỡ nàng đứng dậy.
Nhưng Kiến Sầu đã thong thả tự đứng lên, ngoái đầu lại bật cười với hắn : "Đừng lo, tỷ không sao."
- ...
Ánh mắt Thẩm Cữu thoáng lóe lên, trong lòng thầm lấy làm lạ.
Hắn nhớ Kiến Sầu có nói mình đã từng cưới gả, từng có con, bây giờ thì một thân một mình đứng trên đỉnh Linh Chiếu Nhai Sơn này. Hắn lại nhớ nàng bảo đạo lữ ở tu giới với vợ chồng nơi tục thế không giống nhau, bạc đầu chẳng rời, nhưng nàng lại không được như vậy...
Thẩm Cữu không hỏi nàng tại sao lại bái Nhai Sơn. Hắn nghĩ ngợi hồi lâu, sau rồi thậm chí có bao nhiêu thắc mắc cũng gạt hết sang một bên, cười nói : "Thời giờ cũng không còn sớm nữa, sư tỷ đi từ đường Nhai Sơn lên xem chừng đã mệt lắm rồi. Chắc Khúc sư đệ đã thu xếp chỗ ở cho tỷ xong xuôi, xin tỷ hãy theo đệ."
Hắn khoát tay mời, rồi tiến lên dẫn đường.
Kiến Sầu gật đầu bước theo, dần dần đi khỏi đỉnh Linh Chiếu rộng lớn, bóng dáng thanh thoát trăng trắng mờ mờ dưới trăng.
Trăng soi ngàn dặm, trải khắp cả một miền đại địa Thập Cửu Châu.
Từ Nhai Sơn đi tiếp về phía đông, qua khỏi một dãy núi liên miên trùng điệp, rồi lại băng qua thêm một miền đồng bằng bao la nữa thì sẽ thấy mười ngọn núi thình lình đội đất sừng sừng đứng giữa thảo nguyên bạt ngàn, dưới chân núi là sông Cửu Đầu uốn mình quanh quanh, tạo nên một vùng nước non tú lệ hùng vĩ khôn cùng.
Bên bờ sông Cửu Đầu, có tấm bia đá rêu phong cổ xưa -
- Côn Ngô.
- Không ngờ ba trăm năm bỏ thí sự vụ trung vực mà bây giờ lại về thật rồi...
Một lão đạo mặt mày nhăn nheo đầu tóc bạc phơ đứng chắp hai tay sau lưng, nhìn đăm đăm ra sông nước bên ngoài.
Sông Cửu Đầu thường hay cuồn cuộn chảy xiết, nhưng khi qua đến địa phận Côn Ngô thì lại trở nên êm ả lạ thường. Mặt sông mênh mông sáng loáng phẳng lặng như gương, chẳng gợn nổi sóng.