- Mặt núi sát quảng trường thường đều có người ở, bên trong tạc khá nhiều phòng ốc. Lúc nãy đệ thấy Khúc sư huynh đi rồi, chắc là chuẩn bị chỗ cho Kiến Sầu sư tỷ đó. Tỷ nhìn sang kia đi -

Thẩm Cữu đổi hướng, lần này thì nhắm vào các tòa nhà xây quanh quảng trường.

- Tính từ bên trái qua, mấy chỗ đó là sảnh luyện khí, luyện đan, quan tinh, chấp sự. Ừ, còn cái ở ngoài cùng bên phải là sảnh giai hào, nhưng thường không có ai sử dụng...

Các sảnh luyện khí luyện đan Kiến Sầu còn có thể hiểu được, thậm chí sảnh quan tinh chắc là dùng để quan sát vị trí các ngôi sao trên trời, nhiều khi nó liên quan tới đấu bàn vạn tượng cũng không chừng, cả đến sảnh chấp sự nàng cũng có thể lý giải được, nhưng...

- Sảnh giai hào* ư ?

* Giai hào tức có nghĩa là món ngon, cao lương mỹ vị.

Hình như tu sĩ tu luyện đều có thể không cần ăn ngũ cốc, nhưng sao cái tên giai hào này lại nghe giống hệt như nhà bếp quá vậy ?

Nói tới đây, Thẩm Cữu giơ ngón trỏ day day trán, bộ điệu như hơi lúng túng.

- Nó... nó với sư phụ có liên quan lớn lắm... chuyện này... ta cứ tưởng sư tỷ... chuyện này...

Hắn ấp a ấp úng, vừa nói vừa ra hiệu cho nàng, tỏ ý "tỷ hiểu rồi mà".

Kiến Sầu nhớ tới lúc mới gặp Phù Đạo sơn nhân thì đã thấy lão đùi gà không rời miệng, nhớ cả dáng vẻ thèm thuồng nhìn con ngỗng của lão... nên tự nhiên dễ dàng hiểu ra điều Thẩm Cữu muốn ám chỉ.

Nàng bất đắc dĩ gật gật đầu : "Ừ, hiểu rồi !"

Vẻ mặt của Kiến Sầu khiến Thẩm Cữu phì cười.

- Cười gì đó ?

- Không có !

Thẩm Cữu nhịn cười đáp : "Đệ chỉ cảm thấy mấy ngày nay Kiến Sầu sư tỷ ở chung với sư phụ chắc cũng không thoải mái lắm."

Há lại chỉ có không thoải mái mà thôi ?

Kiến Sầu thực chẳng muốn nói đến, song lại đáp : "Nói là nói vậy, sư phụ hơi tham ăn một chút, hơi làm biếng một chút, hơi ngốc một chút, hơi keo một chút, hay xạo một chút..."

Đang nói Kiến Sầu hốt nhiên im bặt.

Thẩm Cữu ngước mắt nhìn trời quanh quất : "Sư phụ còn có thể có ưu điểm gì hay sao ?"

Kiến Sầu im lặng hồi lâu, sau mới thử mở miệng : "Tốt tánh !"

- ...

Thẩm Cữu tức thời trừng mắt nhìn nàng !

Cái vị đại sư tỷ này sao không còn giống như trong ấn tượng ban đầu của hắn nữa vậy !

Mặt mày điềm nhiên như không, phán cho hai tiếng "tốt tánh" tỉnh rụi à ! Quả nhiên là đi với Phù Đạo sơn nhân cái lão chết toi kia riết rồi đâm ra thành cá mè một lứa mất tiêu !

Thẩm Cữu có cảm giác giống như mình bị lừa. Hắn ngẩn người nhìn sững Kiến Sầu thật lâu, chẳng biết nói gì ! Khó khăn lắm mới nhếch nhếch nổi khóe miệng, nặn ra được một câu :

- Chắc vậy đó !

Ha ha, Phù đạo sơn nhân mà "tốt tính" á ?

Mặt trời chắc chắn là mọc đằng tây, thậm chí đến chưởng môn Nhai Sơn cũng thích cái chức chưởng môn hiện tại của hắn rồi !

- Có mà gạt quỷ thì được !

Từ khi trở thành đồ đệ của Phù Đạo sơn nhân, Thẩm Cữu chưa bao giờ có được một ngày yên thân, lúc nào cũng bị giày vò đến nỗi phải kêu bằng chết lên chết xuống, khó khăn lắm mới luyện ra được cái bộ dạng lọc lõi như ngày hôm nay, nghĩ lại thực đúng là xót rớt nước mắt !

Ai dè bây giờ sư phụ thu đại sư tỷ, đại sư tỷ ấy thế mà lại hô sư phụ tốt tính !

Rốt cục là đại sư tỷ trắng vỏ đen nhân hay là sư phụ thật sự rất tốt với đại sư tỷ chứ ?

Thẩm Cữu nghĩ ngợi một hồi bỗng chợt cảm thấy cả người muốn bệnh.

Cho dù là khả năng nào đi nữa, thảy đều rất đáng sợ !

Bởi vậy, thôi chẳng nghĩ nữa cho xong.

Thẩm Cữu giơ tay quẹt mồ hôi lạnh khi không đổ hột trên trán, kế lại bắt đầu xua tan đi bầu không khí im ắng giữa bọn họ. Lần này hắn mở miệng, giọng điệu nghe ra có vẻ hoảng hồn sợ sệt thấy rõ : "Nói chung, cái sảnh giai hào này bình thường cũng chỉ có mình sư phụ xài. Sư phụ vắng mặt ba trăm năm nay, nấm mốc bên trong chắc mọc đầy hết rồi."

Bọn họ vừa đi vừa nói thì lúc này đã tới khu chính giữa đỉnh Linh Chiếu. Đây là chỗ hồ nước suối khá lớn mà Kiến Sầu đã từng nhìn thấy khi còn đứng trên đường Nhai Sơn.

Ứng theo hai hướng trái phải của đỉnh Linh Chiếu, mỗi bên hồ đều có một dòng suối đổ vào. Trời đêm gió hiu hiu, trăng non cong cong trên không nghiêng nghiêng soi bóng mặt hồ, vụn vàng gieo rắc, dập dềnh lăn tăn trôi dài theo sóng nước.

Kiến Sầu đứng bên hồ nhìn xuống mà chẳng thấy đáy.

- Cái hồ này hình như rất sâu.

- Hồ này là suối nước lạnh, đúng là rất sâu. Nước ở đây chảy xuống dưới, băng qua một ngọn núi, rồi đổ xuống lòng đất. Tháng tám hằng năm sẽ có một đàn bạch hạc từ trên trời bay tới, nghỉ lại chỗ này. Nghe nói đó là hạc mà tổ sư khai sơn Nhai Sơn nuôi năm xưa, bởi vậy nên mới có tên là giếng "Quy Hạc".

Thẩm Cữu cười, đứng lại với nàng.

- Qua một tháng nữa là đại sư tỷ sẽ thấy hạc đó.

Hóa ra là một cái giếng. Vậy mà nàng còn tưởng nó giống như đầm đá nhỏ từng gặp trên đảo Đăng Thiên.

Ánh mắt Kiến Sầu bập bềnh trôi theo sóng nước trong giếng Quy Hạc mà trí óc thoáng chốc chợt thấy loang loáng bóng dáng bầy phù du gần như trong suốt vào buổi sớm mai.

Nàng nhất thời sững người.

Ngẩng đầu nhìn trăng, hóa ra ngày đã sắp hết, bây giờ đã là đêm khuya.

Người thiếu niên đó ra sao rồi ?

- Đại sư tỷ à ?

Thẩm Cữu thấy Kiến Sầu lâu thật lâu chẳng nói năng gì thì lấy làm lạ, không khỏi lên tiếng hỏi. Nàng lúc bấy giờ mới định thần lại, đáp : "Lúc nãy nhìn giếng Quy Hạc, tỷ chợt nhớ tới một người...

Thẩm Cữu tiếp lời : "Bạn cũ phải không ?"

Kiến Sầu lắc đầu : "Không, bèo nước gặp nhau, vốn chẳng quen biết, chỉ là một người qua đường mà thôi. Mà giếng Quy Hạc này, không biết tới tháng tám sẽ ra sao, đến lúc đó phải xem xem cho mở mang tầm mắt mới được."

- Cảnh đẹp Nhai Sơn nhiều lắm. Ngoài giếng Quy Hạc thì có đài Trích Tinh trên đường Nhai Sơn, thềm Lãm Nguyệt của điện Lãm Nguyệt trước núi. Từ đỉnh Linh Chiếu đi xuống, có khe Phong Âm...

Tóm lại, còn nhiều chỗ ngắm cảnh thưởng ngoạn lắm.

Thẩm Cữu nhất nhất liệt kê từng nơi một, vừa kể vừa dẫn Kiến Sầu đi tiếp về phía trước.

Ở trước nữa có một cái đài khổng lồ. Khi còn đứng trên đường Nhai Sơn ban nãy, Kiến Sầu ngó xa xa chỉ thấy đáy đài cách mặt đất khoảng chừng ba mươi trượng, không ngờ bây giờ tới gần nhìn lại mới nhận ra giữa đài với mặt đất cũng không phải là không có gì chống giữ.

Chỉ có điều vật chống trông thật kinh hồn.

Thứ dùng để trụ đài cao đó thế mà lại là một thanh trường kiếm dài ba mươi trượng !

Trường kiếm rất hẹp, mũi cắm xuống, đâm sâu xuống đỉnh Linh Chiếu khổng lồ, phần chuôi đỡ chắc lấy đài cao bên trên. Cái đài này rộng khoảng hai mươi lăm trượng, dài bốn mươi trượng, cao cũng phải năm trượng !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play