Kiến Sầu đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay cầm miếng gỗ lên nhìn. Tuy tấm bia này lem luốc bết bát bùn đất nhưng nàng vẫn có thể nhận ra rất rõ chữ viết ở bên trên : Nó chính là chữ của Tạ Bất Thần.
Ngô thê Tạ thị Kiến Sầu chi mộ ?
Ha ha !
Thực đúng là không còn chuyện gì nực cười hơn nữa.
Tạ Kiến Sầu ư ?
Không, bây giờ nàng không mang họ Tạ và cũng càng chẳng phải là vợ của Tạ Bất Thần. Nàng có tên không họ, không cha không mẹ, thân chỉ là một cánh bèo lênh đênh giữa đất trời rộng lớn.
- Giết cô, còn chôn cô, thiệt không biết duyên trần của người này rốt cục có cắt được hay không nữa...
Giọng Phù Đạo sơn nhân từ phía sau loáng thoáng vọng tới, đồng thời còn nghe ra cả tiếng nhai nhóp nhép.
Kiến Sầu không cần quay đầu lại cũng biết Phù Đạo sơn nhân lại bắt đầu gặm đùi gà.
Nàng đứng dậy, liếc mắt nhìn tấm bia lần cuối, đoạn ngoái lại nhìn Phù Đạo sơn nhân, thấy lão quả đúng là lại đang gặm đùi gà, rốt cục bèn không khỏi hỏi : "Sơn nhân, đùi gà ở đâu ra vậy ?"
- Cái này á ?
Đôi con ngươi trong mắt Phù Đạo sơn nhân đảo tròn một vòng, lão nhìn nhìn chiếc đùi gà trong tay cười hắc hắc : "Cô cũng muốn ăn hả ? Ta không cho cô đâu !"
Nói xong, cái miệng ngoác lớn, ực ực nuốt trộng luôn cả cái đùi gà. Xong nghe "ọt ọt" mấy tiếng, giống như nó đã tuột xuống bụng rồi vậy.
Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhìn Kiến Sầu.
Kiến Sầu rốt cục không chịu nổi được nữa, nhếch miệng nói : "Sao không hóc chết luôn đi !"
- Cô !
Phù Đạo sơn nhân trợn tròn mắt nhìn như thấy quỷ.
- Cô mới vừa nói cái gì ?
Kiến Sầu quay người nhìn nhìn lên vách đá.
Đất vàng dạo này ướt nhẹp nước mưa nên lớp nham thạch đen thui trên vách đá lấm dính lung tung. Có mấy cây cổ thụ đâm rễ từ trong khe nứt ra, cành lá chắc khỏe. Vách đá không cao, hai bên cây cối lòa xòa, phía trên trái lại còn dốc một đường, cỏ dại um tùm cao ngất, trông dường như có thể đi lên được.
Cứ làm như vừa rồi mình chưa hề nói gì bất kính, Kiến Sầu vừa đi tới chỗ vách đá vừa thản nhiên đáp lại : "Cháu có nói gì sao ?"
Phù Đạo sơn nhân trợn tròn mắt, vội vàng đi theo : "Cô nói sao không hóc chết luôn đi kìa. Ta là ân nhân cứu mạng của cô đó. Cô sao có thể ăn nói với ta như vậy hả ? Sao có thể đối xử với ta như vậy hả ?"
- Cháu đâu muốn ăn đùi gà của ông đâu.
Kiến Sầu ban nãy chỉ thấy tò mò, muốn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân. Nào ngờ hai người bọn họ hoàn toàn chẳng hợp rơ xíu nào. Nàng thực không chịu nổi nữa mới thốt lên "ác khẩu" như vậy.
- Cháu chỉ hỏi ông tại sao không bị hóc chết thôi.
Nói cái giọng này cũng sai nốt !
Phù Đạo sơn nhân càng tức điên. Lão dậm chân bình bịch : "Sơn nhân ta tu hành thông thiên, làm sao hóc nổi cái cục xương gà chút xíu đó chứ ? Đã nói ta là sơn nhân rồi, cô sao lại đi hỏi một câu ngốc nghếch thế kia ?"
Kiến Sầu đã đi lên vách đá trông ra có hơi dốc. Nàng phải bước rất cẩn thận để khỏi té ngã, cho nên nhất thời thật không còn đầu óc đâu mà đối phó với Phù Đạo sơn nhân. Nàng chẳng buồn đáp lấy một câu, chỉ cắn răng ra sức leo lên trên.
Nhưng Phù Đạo sơn nhân thì lại không hề ì ạch như nàng, chân bước lên dốc đá phải nói là chẳng khác gì như dẫm trên đất bằng.
Vừa ra sức chống cây gậy trúc nát lên chỗ cỏ dại mọc đầy trên sườn dốc lão vừa bực tức mắng mỏ Kiến Sầu : "Cô có biết lúc ta cứu cô mất biết bao nhiêu là sức lực không hả ? Pháp lực của tu sĩ cũng đâu phải rớt từ trên trời xuống. Ta cứu nhiều người rồi, thứ vong ơn bội nghĩa như cô cũng đã gặp tới ba trăm sáu mươi bảy lần !"
Kiến Sầu rốt cục cũng chịu không nổi được nữa. Nàng đứng lại, ngoảnh đầu nghiêm túc hỏi : "Sơn nhân, ông đã cứu người bao nhiêu lần rồi ?"
- À à, cái đó... Để ta đếm coi...
Phù Đạo sơn nhân liền vội vội vàng vàng bấm bấm đầu ngón tay lia lịa, cuối cùng nói : "Cộng cả cô luôn là ba trăm sáu mươi tám lần."
- Dạ, vậy có bao nhiêu người vong ơn phụ nghĩa ?
- Ba trăm sáu mươi bảy.
Giọng Phù Đạo sơn nhân nghe ra bi phẫn khôn tả.
- A...
Kiến Sầu chợt tỉnh ra.
- Nói cho cùng thì kẻ không vong ơn phụ nghĩa cũng có được một người đúng không ? Vậy thì hay quá, cháu sẽ là người thứ hai.
- Hả ?
Phù Đạo sơn nhân kinh dị nhìn nàng.
Người thứ hai không vong ơn phụ nghĩa.
Kiến Sầu không giải thích, sắc mặt ban nãy vốn tái nhợt nhưng vì cật lực leo trèo nên bây giờ trở nên phờ phạc đỏ gay. Nàng chỉ gắng gượng cười cười rồi quay lưng trèo tiếp.
Cỏ dại phía trước mọc khá rậm, lúc vẹt đường đi qua nhiều khi sẽ bị cứa xước da tay.
Đầu mày Kiến Sầu dần dần nhăn lại.
Phù Đạo sơn nhân thì đi theo bên cạnh, nhìn nhìn quan sát Kiến Sầu. Lão thường thường rất ồn ào lắm lời, vậy mà bây giờ không biết sao cứ im thin thít.
Kiến Sầu cũng chẳng để ý, chỉ nghĩ đoạn dốc này không dài mấy...
Đến khi nàng bước tới bước cuối cùng lên đỉnh thì quả nhiên thấy tầm nhìn rộng mở. Cỏ dại rậm rạp phô mình trải lớp như thảm, xa xa cây cối xanh um, có đường cái chạy thẳng vào trong rừng, rồi còn tiếp tục uốn lượn ngoằn ngoèo nối tiếp tới núi non một dãy chập trùng nơi xa.
Trời chiều chạng vạng, gần tối đến nơi. Trong thôn làng nho nhỏ dưới thung lũng, khói lam lững lờ mây phủ.
Kiến Sầu nghĩ mình đây đúng là bò từ dưới âm phủ lên, trở lại dương gian.
Ở dưới vách đá, nàng cảm thấy cảnh vật thảy đều xa lạ, nhưng lên cao rồi thì lại nhận ra nhà mình ở ngay một nơi trong thôn làng cách đó không xa.
Một tràng thắc mắc trước đó chưa hề nghĩ tới đột nhiên liền dậy lên trong tâm tưởng Kiến Sầu.
Tạ Bất Thần có còn ở đó không ?
Chôn nàng xong hắn đi đâu ?
Hàng xóm láng giềng trong thôn có biết đã xảy ra chuyện gì hay không ?
Trong nhà có vẫn giống y như trước không ?