Nói cho đúng thì cái câu kia của Kiến Sầu đã làm Phù Đạo sơn nhân sợ hết hồn.

Từ tiên môn Thập Cửu Châu đến cô đảo nhân gian, lão đã từng gặp qua đủ thứ hạng người muốn cầu tiên vấn đạo. Có kẻ thấy tiên nhân nhấc tay một cái là có thể hủy thiên diệt địa nên ao ước, mong sao mình cũng có được sức mạnh to lớn như thế. Có người thanh xuân qua hết, giờ đã gần đất xa trời, ấy vậy lại không bỏ được đủ thứ dục vọng phàm tục thế gian cho nên muốn trường sanh bất lão. Cũng có kẻ nghiên cứu thiên đạo tuần hoàn nhưng lại không tài nào hiểu nổi thiên đạo tại sao như vậy, thành thử cứ vùi đầu trầm mê suy nghĩ, rốt cục mới bước chân vào con đường tầm tiên...

Đủ thứ lý do đó Phù Đạo sơn nhân đều đã từng nghe qua. Nhưng cái lý do vừa đơn giản vừa khó diễn tả như vừa rồi thì đây là lần đầu tiên lão mới nghe thấy.

Phù Đạo sơn nhân liếm liếm cái đùi gà đã nhẵn thịt, mặt mày trông ra vẫn còn có vẻ thèm thèm tiếc tiếc. Lão hỏi Kiến Sầu : "Tại sao là sao ?"

Kiến Sầu đứng dậy cẩn thận xốc vạt váy vải thô bước lên mặt đất âm ẩm.

Nàng vừa ra khỏi quan tài xong liền đứng ngay trước mặt Phù Đạo sơn nhân, nghe lão hỏi thần sắc lại sa xuống. Có câu "Chớ vạch chuyện xấu trong nhà", Kiến Sầu thực chẳng muốn nói nhiều về những gì liên quan đến Tạ Bất Thần.

Nhưng nghĩ kỹ thì có nói cũng chẳng sao !

Khi hắn đâm ra một nhát kia rồi thì hai người đã coi như ân đoạn nghĩa tuyệt.

- Chồng cháu chắc là đi tầm tiên vấn đạo rồi. Cháu chỉ muốn tìm hắn, hỏi hắn một câu tại sao giết cháu ?

- Cái gì ?!

Phù Đạo sơn nhân giật mình đến nỗi khúc xương gà mắc luôn ở cổ họng, thiếu chút nữa thì tự hóc chết luôn mình.

- Là chồng cô giết cô à ?

- Đúng vậy !

Sâu dưới đáy mắt sáng ngời của Kiến Sầu tựa hồ như chợt ánh lên chút lệ, nhưng thoắt sau đã lại ráo hoảnh ngay : "Sơn nhân cũng thấy khó tin ư ?"

- ... Không...

Người bình thường mà nghe xong chắc sẽ kinh ngạc kêu to, không sao tưởng tượng nổi, nhưng Phù Đạo sơn nhân sau chốc lát kinh ngạc ban đầu thì lại lắc lắc đầu.

Lão nheo nheo mắt nhìn nhìn Kiến Sầu một lượt từ đầu đến chân : "Thế gian có tiên nhân hay không ta không biết, nhưng trên thế gian này đúng là có rất nhiều người tu tiên vấn đạo. Vì cầu tiên vấn đạo, tìm đến tận cùng chân lý nên người ta phải diệt sạch lòng trần, cắt đứt tục duyên. Bởi vậy mới có cái thuyết gọi là "cắt trần duyên"."

Cắt trần duyên ?

Kiến Sầu mơ hồ hiểu ra cái vị Phù Đạo sơn nhân trước mặt muốn nói cái gì.

- Ý ông muốn nói là...

- Con người ta phải không vướng bận, phải dứt bỏ dục niệm, chuyên tâm cầu đạo thì mới có thể đạt tới đại đạo vô thượng. Bởi vậy tu sĩ ở đời đa số sẽ chờ hết trần duyên xong sẽ dốc sức tu hành. Tu sĩ thường có tuổi thọ cực dài, hơn xa người phàm, đợi đến khi thân nhân ở nhân gian tận số thì trần duyên cũng sẽ tự nhiên chấm dứt. Có điều có một số người cực đoan, nóng lòng sốt ruột, khó mà chờ nổi cả mấy chục năm đằng đẵng như vậy, cho nên nhiều khi sẽ làm chuyện khác thường."

Nói đến đây, thần sắc Phù Đạo sơn nhân tựa hồ như bừng lên hào quang xán lạn, chẳng còn thấy đâu dáng vẻ của một ông lão ăn mày nữa mà là sơn nhân đạo cốt tiên phong.

Lão giơ tay chỉ vào Kiến Sầu, thấy nàng sắc mặt có vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.

- Cô nói chồng cô đi cầu tiên vấn đạo, giết cô thì có lẽ chính là vì lý do này.

Vì cầu đạo mà giết vợ ư ?

Thật đúng là máu lạnh biết chừng nào !

Kiến Sầu nghe xong muốn bật cười thành tiếng : "Cái thứ tàn nhẫn máu lạnh như vậy mà ông trời cũng cho thành tiên thành phật sao ?"

- Không, thiên địa bất nhân, thiên đạo vô tình.

Phù Đạo sơn nhân khẽ chống cây gậy trúc trong tay xuống đất. Hai tay tì lên đầu gậy, ông thích thú nhìn nàng : "Giống như hiện giờ ta thấy cô chẳng qua chỉ là một cô gái thôn dã chẳng có chút liên quan gì. Hôm nay sơn nhân ta cứu cô, đó chính là cái duyên, là thiên cơ đó. Nếu như ta cứ đi luôn qua đây thì ta với cô sẽ chẳng quen chẳng biết. Thiên địa với tu sĩ cũng giống như ta với cô giữa đường tình cờ gặp nhau vậy thôi."

Đối với Kiến Sầu mà nói, lời lẽ như trên thật quá ư thâm ảo.

Nàng không hiểu nổi, lúc nào cũng vẫn giữ cái câu trả lời của mình trước đó, vẫn muốn hỏi Tạ Bất Thần một câu : Tại sao ?

Trước trường sanh bất lão, tình nghĩa phu thê hoạn nạn có nhau có đúng là yếu nhược như vậy không ?

Kiến Sầu khẽ cười giễu một tiếng.

Nàng khom người vái tạ Phù Đạo sơn nhân ánh mắt nhìn mình thâm thúy : "Kiến Sầu tự biết hôm nay vốn đã thác xuống hoàng tuyền, may sao lại được sơn nhân kéo về từ quỷ môn quan. Ân cứu mạng như ơn tái tạo, nhưng Kiến Sầu hiện giờ thực không có gì để báo ――"

- Muốn lấy thân báo đáp sao ?

Hai con mắt Phù Đạo sơn nhân thoắt cái sáng rỡ. Lão nghiêng người về phía trước, háo hức nhìn Kiến Sầu. Ông lão ăn mày mở miệng toàn là "nhân nghĩa thiên đạo" ban nãy trong chớp mắt liền lại có bộ mặt thô tục như trước.

- ...

Nhất thời, mọi câu cảm ơn, mọi lời cảm động của Kiến Sầu đều nghẹn hết trong cần cổ, nói cũng không được mà không nói cũng không xong.

Tuy nàng đã sớm nhận ra vị Phù Đạo sơn nhân này dường như không phải là người đáng tin gì, nhưng lại chẳng ngờ nổi lão vậy mà lại có thể nói thẳng ra miệng như vậy, thật đúng là làm nàng lúng túng không biết để đâu cho hết.

Ngập ngừng một hồi thật lâu, Kiến Sầu mới gượng cười đáp : "Sơn nhân vui tánh quá..."

Thế tức là tỏ ý nói không chứ gì ?

Hai con mắt Phù Đạo sơn nhân vừa sáng rỡ tức khắc liền tối sầm. Lão chán ngán, thở dài than thở : "Quả nhiên là thế đạo thay đổi, nhân tâm chẳng còn như xưa, chẳng còn như xưa a... Sơn nhân ta mất không biết bao nhiêu công sức mới cứu được cô ra..."

Kiến Sầu im lặng nghĩ thầm đúng là thế đạo thay đổi, nhân tâm chẳng còn như xưa.

Thời buổi này người cõi tiên làm ơn cũng đòi báo đáp nữa, đã vậy lại còn mơ màng mấy cái chuyện đó ư ?

Chứ chẳng phải người tu đạo phải đoạn tình tuyệt dục đó sao ?

Dĩ nhiên lúc này thắc mắc của Kiến Sầu hoàn hoàn chẳng có lấy một ai giải thích.

Phù Đạo sơn nhân thấy Kiến Sầu rốt cục cũng không tỏ vẻ gì khác thì không khỏi hậm hực sờ sờ mũi, cái mặt già hơi chút quê quê. Lão ho khan một tiếng, lái đề tài sang hướng khác : "Khụ, vậy bây giờ cô đã không sao nữa rồi, thế có tính làm gì không ?"

Đầu tiên Kiến Sầu vẫn nghĩ đến Tạ Bất Thần, một lát sau đầu óc mới vương vấn nhớ đến căn nhà thôn dã mà bọn họ mới chỉ dọn vào ở chỉ được có mấy tháng.

Nàng cúi đầu, bình thản cười đáp : "Cháu muốn về nhà xem sao."

Nhà.

Chỗ đó mà còn là nhà ư ?

Kiến Sầu cũng không biết mình trở về rốt cục sẽ gặp cái gì.

Nàng đưa mắt nhìn lên bên trên sườn đồi.

Phù Đạo sơn nhân thấy thế bèn giải thích : "Ta từ trên đó phát hiện ra cô đấy, với lại cả đoạn đường dẫn tới đây đều thấy máu với dấu vết cây cỏ rạp xuống. Có lẽ người chôn cô cũng chính là từ bên đó mà qua."

Kiến Sầu nghe xong hốt nhiên chợt nghĩ tới chuyện gì đó, tức thời bèn quay đầu nhìn ra cái hố.

Chiếc quan tài khoét từ thân cây tươi nằm dưới hố, mặt đáy vẫn còn thấm chỗ máu loang, trông nhức mắt cực kỳ. Phía trước có một miếng gỗ nằm lăn lóc trên đất. Đây là tấm bia mộ của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play