Chương 2 : Nấm mồ mới trên long huyệt

* Câu trích trong Đạo đức kinh của Lão Tử.

Nàng thì ngồi dưới tán cây chép kinh văn bà Tạ nhờ.

Tiếng ve râm ran không sao có thể quấy rầy bọn họ sóng đôi yên tĩnh bên nhau... ...

Tạ Bất Thần trốn tránh trong con hẻm nhỏ, mặt mày tiều tụy khó giấu, cả người lảo đà lảo đảo. Nàng đỡ vai chàng, dìu chàng chạy bán sống bán chết trong hẻm tối. Chạy mãi chạy mãi rốt cục cùng đường, Tạ Bất Thần ôm nàng lăn vào trong đống củi trong hẻm, mặc cho cỏ khô châm chích mà vẫn cứ quơ lại, lấy che cho hai người...

Nàng được chàng ôm chặt trong lòng, một tiếng cũng không dám thốt... ...

Ngày thành thân hôm ấy, Tạ Bất Thần cầm gậy hỷ vén khăn trùm của Kiến Sầu lên. Nàng vẫn còn nhớ mãi nụ cười ấm áp trên khuôn mặt chàng, tâm hồn lâng lâng rung động còn hơn cả ánh nến đỏ đang nghiêng ngả kế bên. ...

Cảnh tượng như đèn kéo quân rốt cục đình lại trên bàn tay cầm kiếm của Tạ Bất Thần. Đây là bóng dáng nàng tô vẽ ngàn lần vạn lần trong trí, là trượng phu nàng đối đãi bằng cả chân tâm, nguyện phó thác cả đời mình cho chàng !

Nhưng chàng lại cầm kiếm chĩa vào người nàng !

Máu chảy trên kiếm chính là máu của nàng !

Bọn họ không phải là vợ chồng ư ?

Đau khổ thù hận khôn xiết trong nháy mắt xộc thẳng vào lý trí Kiến Sầu. Nàng có ngàn điều vạn điều không sao hiểu nổi : Tại sao, tại sao phải giết nàng ?

Bọn họ từng đồng cam cộng khổ, hoạn nạn có nhau. Thậm chí nàng còn có con của cả hai nữa...

Một ngày vợ chồng là trăm ngày nghĩa, thế mà đổi lại lại là tuốt kiếm đâm nhau ư ?

Kiến Sầu cảm thấy hốc mắt mình nong nóng, tựa hồ như bên trong đang ứ đầy lệ bỏng. Nhưng nàng khóc chẳng được mà trái lại còn muốn cười.

Cười thật to.

Cười cái câu một ngày vợ chồng là trăm ngày nghĩa kia chẳng qua chỉ là nói cho vui; cười cho chân tâm theo dòng trôi biệt về đông, ngoảnh đầu lại mọi thứ đã hóa hư vô...

Kiến Sầu kiềm lòng chẳng đặng mà cười đến rung cả vai. Trong tiếng cười mỉa mai trào phúng đó còn vang vọng một lòng buồn thê lương khôn tả.

Tất cả nước mắt của nàng đều đã chảy ngược vào tim. Nàng ngồi đó trong quan tài ẩm ướt, bóng dáng trông càng lúc càng lẻ loi yếu ớt.

Chung quanh nàng đất cát lổn nhổn tứ tán, cây cối xanh tươi... Thế giới sau cơn mưa căng tràn sức sống, thảy đều bừng bừng sinh trưởng.

Chỉ có nàng là tâm như tro tàn.

Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ nàng như vậy thì chỉ thấy cả người sởn gai ốc : "Cô... cô... cô có sao không ?"

- Cháu không sao.

Cười xong, lòng nàng liền trống rỗng. Tuy nhiên cái câu mà nàng từng nghe thấy trước khi ý thức tiêu tán cứ văng vẳng mãi trong trí...

"Trần duyên đã cắt, tánh tình tuyệt hảo. Ngày sau tầm tiên vấn đạo, thông thiên đại năng tất sẽ có chỗ cho ngươi."

Tại sao Tạ Bất Thần giết nàng ?

Nàng rõ ràng là đã chết rồi, đã bị bỏ vào quan tài nhưng mà lại có thể đội mồ sống dậy, trên người cũng không còn chút thương tích nào...

Tầm tiên vấn đạo.

Trên đời này có thực có tiên không ?

Kiến Sầu bất giác nhìn sang ông già Phù Đạo sơn nhân kia.

Râu ria bết bát, cặp mắt láo láo liên liên, cả người từ trên xuống dưới chỉ có thể kết lại bằng hai chữ : Thô tục.

Lúc này hai con mắt lão cứ đảo qua đảo lại vòng vòng, tựa hồ như đang nhìn xem tình hình xung quanh ra sao, tuy nhiên hành vi cử chỉ thì lại không chút nào lơ ngơ, chẳng biết từ đâu liền tự nhiên lấy ra một cái đùi gà nhét tọt vào miệng.

- Đúng là trò đời thay đổi, nhân tâm chả còn thành thực như xưa. Thời buổi này cứu người mà giống như cứu tổ tông vậy đó ! Ài...

- Sơn nhân !

Kiến Sầu chợt cất tiếng gọi.

Phù Đạo sơn nhân đang mải cắm đầu gặm đùi gà, thình lình chợt nghe thấy hai tiếng "sơn nhân" thanh thanh trong trẻo nọ thì giật mình sởn tóc gáy, cái đùi gà còn chưa ăn hết trên tay thiếu chút nữa cũng bị vung bay đi luôn.

- Đang yên đang lành tự nhiên gọi sơn nhân ta à...

- Sơn nhân, trên đời này có thần tiên hay không ?

Tiếng nàng man mác buồn theo gió bay tan đi.

Trên đời này có thần tiên không ?

Vốn chỉ là một câu cực kỳ tầm thường nhưng Phù Đạo sơn nhân nghe xong lại sững sờ kinh hãi, cái đùi gà rốt cục cũng rớt bịch xuống đất.

Lão xỉa ngón tay bóng nhẫy dầu mỡ chỉ chỉ Kiến Sầu : "Cô cô cô cô sao biết ta không phải người, à quên lộn, không phải người phàm ?!"

- ...

Tại sao tự nhiên lại có cái thứ cảm giác hoang đường vô lý thế này ?

Nhưng Kiến Sầu cười không nổi.

Nàng lại hỏi : "Sơn nhân, trên đời này có thần tiên không ?"

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng trân trân một hồi thật lâu mới hiểu ra nàng ta đây không phải là thắc mắc về thân phận của lão nữa mà là đang đặt câu hỏi.

Nhưng lão lại hốt ha hốt hoảng thế này thực đúng là mất mặt.

Phù Đạo sơn nhân trịnh trọng ho khan một tiếng đáp : "Có thì cũng có, nhưng mà nghe nói đó là chuyện của mấy ngàn năm về trước rồi..."

Vừa nói lão vừa cúi người xuống lật đật lượm cái đùi gà bị rớt ở dưới đất lên, kế liền mạnh tay chà chà lau lau rồi cứ thế đút luôn vào miệng ăn tiếp chứ chẳng hề khó chịu chút nào.

Lão nhồm nhoàm lúng ba lúng búng đáp : "Sao, không lẽ cô cũng muốn cầu tiên vấn đạo, muốn trường sanh bất tử hả ?"

Cầu tiên vấn đạo, trường sanh bất tử ư ?

Không.

Kiến Sầu chống tay vào thành quan tài làm từ khúc cây đẽo lõi, dằm gỗ đâm vào lòng bàn tay cũng chẳng buồn để ý, cứ vậy từ từ đứng lên.

Dáng người mảnh dẻ, hơn nữa còn yếu ớt nhưng sống lưng thì thẳng tắp.

Thiên không xanh thẳm, Kiến Sầu ánh mắt phiêu du giữa bầu trời mênh mông trên cao, chỉ đáp : "Cháu không muốn cầu tiên vấn đạo, cũng không muốn trường sanh bất tử mà chỉ muốn hỏi một câu - Tại sao ?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play