- Cô muốn về thật sao ?

Phù Đạo sơn nhân từ lúc bắt đầu leo dốc đã không nói tiếng nào, giờ thấy Kiến Sầu mặt mày thẫn thờ thì không khỏi lên tiếng hỏi.

Nàng còn chưa kịp đáp lão đã bồi thêm : "Cô đã bị hạ táng rồi. Nói không chừng người trong thôn ai cũng biết là cô đã chết. Bây giờ cô trở về, chắc chắn là làm cả đống người phải sợ chết khiếp lên đấy. Chết rồi sống lại, dưới con mắt người phàm mà nói là chuyện rất đáng sợ. Coi chừng bọn họ bắt lại, đem trói vô cột thiêu luôn đó !"

Cũng không phải không có khả năng này.

Kiến Sầu ngoảnh lại nhìn Phù Đạo sơn nhân đáp : "Sơn nhân sợ cháu bị thiêu chết sao ?"

- Tầm bậy ! Đám đàn bà con gái các cô chỉ được cái mèo khen mèo dài đuôi !

Phù Đạo sơn nhân hừ lạnh : "Sơn nhân ta chẳng qua là sợ công đức mình khó khăn lắm mới kiếm được thành xôi hỏng bỏng không hết. Cô mà bị thiêu chết thì hóa ra ta cứu cô uổng công hả ?"

Kiến Sầu nhịn không nổi liền bật cười : "Vậy ra ông vẫn là sợ cháu bị thiêu chết đúng không ?"

Phù Đạo sơn nhân trợn tròn mắt, một lần nữa thiếu điều muốn chết nghẹn : "Sơn nhân ta chẳng thèm cãi với đám phàm phu tục tử các ngươi ! Vậy mà hồi nãy còn nói không vong ơn phụ nghĩa sao ? Thấy sơn nhân ta tới đây có mấy trăm năm nên ăn hiếp có phải không ?"

Kiến Sầu kinh ngạc : "Tới mấy trăm năm ư ?"

Phù Đạo sơn nhân xua xua tay như xua ruồi, tựa hồ muốn gạt Kiến Sầu sang một bên : "Chuyện của người lớn, nhóc con như cô đừng có xía vào."

Mấy tiếng "mấy trăm năm" đó nghe cũng thú vị.

Kiến Sầu tuy tò mò nhưng cũng không gặng hỏi đến cùng.

Ông lão Phù Đạo sơn nhân này ấy mà, mồm miệng bô bô, người ngợm bẩn bẩn, trông ra còn có vẻ trọc khí thô tục khó tả nhưng bụng dạ vậy mà cũng không tệ lắm.

Kiến Sầu hoàn toàn không thấy ghét lão.

Nàng lại nhấc chân, nhắm hướng đường cái ở phía ngoài đi tiếp.

Phù Đạo sơn nhân liền cằn nhằn ỏm tỏi : "Ài, đúng là can ngăn cho đã rồi cũng như nước đổ lá khoai, có về cũng đâu có cái gì tốt lành chứ. Lỡ có người khác ở đó thì làm sao ? Lỡ như nhà cô không còn nữa thì sao ? Lỡ chồng cô vẫn còn ở đó thì sao ? Lại lỡ như cô nhìn thấy hắn ôm ôm ấp ấp ai khác thì sao hả ?"

- ...

Kiến Sầu chợt dừng chân, im lặng một hồi, kế liền ngước mắt nhìn lão : "Nếu đúng vậy, cháu sẽ giết hắn."

Giết hắn ?

Ăn nói thực dứt khoát thẳng thắn.

Phù Đạo sơn nhân thực không ngờ lời lẽ như vậy mà lại có thể thốt ra từ chính miệng Kiến Sầu. Đây chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm sao có thể so sánh được với đàn ông đàn ang người ta chứ ?

Nhưng...

Nghe sao mà sướng cái lỗ tai quá vậy không biết !

Lúc này Kiến Sầu đã lại đi tiếp ra ngoài đường.

Phù Đạo sơn nhân trân mắt nhìn bóng lưng gầy guộc của Kiến Sầu mà hai mắt không khỏi lấp lánh sáng. Cái ý nghĩ vừa mới nhoáng lên trong đầu lão ban nãy liền lại bắt đầu rục rịch nhỏm dậy.

Thực ra lão là một người rất trọng chữ duyên.

Tình cờ gặp được Kiến Sầu, đó chẳng phải là cái duyên ư ?

Lão cứ đứng yên tại chỗ nghĩ ngợi thật lâu, mãi đến khi giật mình tỉnh thần lại thì trước mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng Kiến Sầu đâu nữa.

- Đâu rồi ?

Lão sững người, kế đó nhìn quanh tứ phía thì thấy Kiến Sầu đã đi xa thật xa tự đời nào.

- Cô đi mau thế làm cái gì ? Mới sống lại đã bay nhảy lung tung, không sợ lại lăn ra chết nữa sao ? Đúng là tức chết sơn nhân, tức chết sơn nhân ta mà ! Ài, chờ... chờ ta với !

Miệng la bai bải như vậy nhưng bước chân của Phù Đạo sơn nhân trông lại không thấy nhanh. Tuy nhiên lão vừa sải bước một cái thì chớp mắt đã tới ngay bên cạnh Kiến Sầu.

- Thiệt là chẳng biết thương cho lão già này gì hết !

Mấy cái mánh vặt của vị sơn nhân này Kiến Sầu đã từng lãnh giáo qua, nhưng tự nhiên thấy lão bước có một bước mà đã tới ngay bên cạnh, nàng cũng không khỏi phải tròn mắt nhìn.

Phù Đạo sơn nhân đắc ý nhướng mày : "Mở mắt chưa ? Đây gọi là "rút lại thành tấc" !

Hình như là tên thuật pháp thì phải ?

Phép tiên Tạ Bất Thần ao ước đây sao ?

Dù ngạc nhiên, thậm chí còn có thể nói là thán phục, nhưng Kiến vẫn nén lòng, chỉ đáp : "Trông hình như lợi hại lắm !"

Phù Đạo sơn nhân liền phổng mũi đắc ý : "Chứ còn sao nữa !"

Kiến Sầu cười cười không nói, kế lại rảo bước đi tiếp.

Bóng dáng thôn nhỏ phía trước bây giờ đã rõ đường rõ nét.

Bọn họ đứng trên núi nhìn xuống thung lũng.

Trời nhập nhoạng tối, sắc đêm mờ mờ dần dần buông xuống vạn vật.

Trong thôn, đèn hết ngọn này đến ngọn khác thi nhau thắp sáng, nhà nhà hộ hộ cửa sổ bừng lên ấm áp, nhìn kỹ còn thấy được cả bóng người thấp thoáng bên trong. Gió đêm thoảng qua, phảng phất bay theo mùi khói bếp.

Phù Đạo sơn nhân nghe mùi hít lấy hít để : "Ái chà, nhà nào đang quay heo sữa thế không biết ! Lại còn có gà rừng nữa ! Thơm quá, thơm quá, thơm quá !"

Gần quê lòng càng sợ*.

* Nguyên văn "Cận hương tình canh khiếp" - câu trích trong bài thơ "Độ Hán giang" của Lý Tần (818 - 876)

Nhưng đứng ở trên cao này, trong phút chốc nhìn thấy thôn làng bên dưới, Kiến Sầu lại thấy lồng ngực mình phập phồng xúc động. Chỗ bị kiếm đâm dường như lại bắt đầu đau đau.

Kiến Sầu sốt ruột đến gần như không thể chờ được nữa, chỉ muốn về xem xem chỗ đó bây giờ rốt cục ra sao.

Nàng men theo đường núi đi xuống một mạch.

Nhìn thì gần nhưng đến khi Kiến Sầu tới được cửa thôn thì đêm đã khuya lơ khuya khoắt, trăng nghiêng cao cao giữa trời.

Phù Đạo sơn nhân vẫn lơn tơn đi cạnh Kiến Sầu, hai mắt căng nhìn tứ phía tựa hồ như tìm xem có cái gì để ăn hay không.

Nhà của nàng ở phía đông thôn, gần như phải đi băng qua hết cả thôn mới tới được.

Đường trong thôn có chỗ nhỏ hẹp, có chỗ rộng rãi, sát bên lề chất đống củi đốt dùng để nấu cơm nấu nước của dân trong thôn. Ngay chính giữa thôn có một cây cổ thụ to thật to, ngày mùa hè chính là mùa cây xanh lá sum suê nhất, vừa ngẩng đầu lên là có thể thấy được hàng hàng lụa đỏ cầu phúc buông rũ trước mặt. Càng đi tới phía đông thôn, nhà cửa càng thưa thớt, giữa đêm đen chỉ thấy lác đác có vài ba ngọn đèn.

Kiến Sầu lững thững đi tới, tuy bước rất nhẹ nhưng mấy con chó nuôi trong nhà người ta cũng nghe ra.

- Gâu gâu...

Tiếng chó sủa dội lên trong đêm.

Tiếp theo là một tràng lục cục lạc cạc giống như có người thức dậy, sau liền hỏi : "Ai đó ?"

Kiến Sầu dừng chân quay đầu nhìn.

Cánh cửa tre của nhà bên cạnh mở ra kêu cái "két". Một nông phụ mặt tròn thò đầu ra khỏi cửa, nhìn ra thì thấy Kiến Sầu ở trên đường nên có hơi ngạc nhiên : "Là nương tử Tạ gia đó hả, sao về nhanh vậy kìa ? Hôm kia* không phải Tạ tú tài đã dắt cô lên thành hưởng phước rồi sao ?"

* Chi tiết này nhỏ thôi, nhưng các bạn để ý thì biết Kiến Sầu chết được ba ngày mới được cứu sống, ảnh hưởng thế nào các bạn sẽ biết trong các chương về sau.

Lên thành hưởng phước ?

Hôm kia ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play