- Trong đời nếu có thể... ...
Nghe một hồi thì càng không thể nào tưởng tượng nổi !
Phù Đạo sơn nhân đâm ra tức giận, chỉ sợ cái đám ôn dịch bên dưới lại gào thét ra cái tin khủng khiếp gì nữa. Lão lấm lét nhìn sang Kiến Sầu, thấy sắc mặt nàng có vẻ như sắp sửa chịu hết nổi tới nơi thì sợ quá, vội vàng giơ tay lên ra hiệu im lặng cho bên dưới, đồng thời hả họng gào to át tiếng đám đông : "Mới vắng mặt có ba trăm năm mà đã nhìn không ra sơn nhân rồi hả ?! Các ngươi coi lại mình xem có ra hồn hề gì không ? Sơn nhân chỉ thu có một đại sư tỷ thôi, làm gì mà kích động đến nỗi vậy chứ ? Chưa thấy nữ tu bao giờ hay sao hả ?"
Chúng tu ở phía dưới đều nghe ra ý răn dạy trong lời Phù Đạo sơn nhân, nhưng...
Thật đúng là oan ức quá đi !
Bọn họ người người giương mắt nhìn nhau, đột nhiên có thằng tiểu tử lì lợm nào đó chợt lớn gan vọt miệng càu nhàu : "Ta ở Nhai Sơn nhiều năm như vậy nhưng đúng là chưa thấy nữ tu bao giờ !"
- Ha ha ha...
Đám đông bên dưới tức thì cười rộ.
Phù Đạo sơn nhân nhìn thấy sắc mặt Kiến Sầu thì biết là ――
Hỏng bét rồi.
Lão chỉ còn biết nhắm mắt đưa chân làm tới, chỉ luôn vào Kiến Sầu, nói : "Được rồi, được rồi, đừng nhao nhao lên nữa ! Từ hôm nay trở đi, Nhai Sơn ta là môn phái có nữ đệ tử rồi !"
Đám đông bên dưới hoan hô vang trời.
Phù Đạo sơn nhân ngừng một chút, kế lại tiếp : "Đây chính là đệ tử sơn nhân mới nhận, đứng hàng thứ nhất, tên gọi Kiến Sầu !"
Lão vừa dứt lời, bọn họ liền tựa như đã ăn ý từ trước, tất cả đều chắp tay ôm quyền trước người thủ lễ với Kiến Sầu đang đứng trên đường đá Nhai Sơn, tiếng cất lên vang rền, thấu thẳng mây xanh : "Bái kiến Kiến Sầu sư bá !"
Mọi người thật đúng là nhiệt tình.
Kiến Sầu khẽ cong khóe môi cười cười, đang định hoàn lễ đáp lời thì tự nhiên trong chớp mắt đó bỗng chợt thấy choáng váng.
Kiến Sầu...
Sư bá á ?!
Nàng sững người một hồi thật lâu, kế liền bực bội quay đầu sang bên : "Sư phụ..."
- Lát nữa sẽ giải thích cho con sau.
Phù Đạo sơn nhân vô thanh vô tức che mặt lại, thì thào : "Đáp lễ trước đi cái đã !"
Lão nói xong liền đánh mắt ra hiệu cho Kiến Sầu, ý bảo nàng nhìn xuống dưới.
Dưới đường Nhai Sơn, mọi người đều đang khom người vái chào.
Bây giờ, trời đang bắt đầu tối dần, ráng chiều đỏ ối phía tây tựa như thoát khỏi lòng đất bay lên, rực chiếu trên thân từng người bọn họ.
Kiến Sầu tức đến nỗi thật muốn đè Phù Đạo sơn nhân ra mà đánh cho một trận. Nhưng đang lúc long trọng trang nghiêm, nàng vẫn có thể chống đỡ nổi tình thế trước mắt.
Khóe môi trưng ra một nụ cười vừa phải, nàng trịnh trọng khom người xá tạ : "Các vị sư... sư điệt, Kiến Sầu hữu lễ !"
- Được rồi, được rồi ! Đừng khách sáo nữa, thôi xong, thôi xong !
Biết Kiến Sầu không được tự nhiên, Phù Đạo sơn nhân liền vội vàng phất tay xua xua.
Mọi người bấy giờ mới lục tà lục tục thu lễ, đứng thẳng người lại. Nhưng lạ một điều là ai nấy đều cứ đứng yên tại chỗ chứ chẳng đi đâu.
Kiến Sầu lại không hề để ý tới. Nàng quay đầu lại, mặt mày vui vẻ hòa nhã, điềm nhiên nhìn Phù Đạo sơn nhân : "Sư phụ, thầy hình như còn rất nhiều chuyện chưa nói cho con biết thì phải."
- Ủa, nhiều lắm hả ? Vậy sao ? Toàn ăn nói bậy bạ ! Sao lại giờ lại bắt nạt cái thân già này chứ ?
Phù Đạo sơn nhân vỗ ót, tròng mắt đảo lên đảo xuống lia lịa : "Chết rồi, sơn nhân ta giờ mới nhớ, cây nhân sâm ta trồng dưới núi ba trăm năm trước chắc đã lớn lắm rồi ! Thôi không nói nữa, ta phải xuống đó hái nó đây ! Vậy mấy cái chuyện Nhai Sơn này nọ cứ để các sư đệ con giới thiệu đi !"
Nói xong, lão co cẳng chuồn, tuy ôm ngỗng mà vẫn nhanh như chớp.
Vừa chạy, lão vừa bai bải la to : "Lão tam, a không, lão tứ, mọi chuyện còn lại giao hết cho ngươi ! Mau chạy ra đây cho lão tử !"
Tiếng vừa dứt thì người đã hóa tàn ảnh, biến mất tiêu.
Kiến Sầu ngạc nhiên không thôi.
Nàng còn chưa kịp đuổi theo thì hốt nhiên liền thấy một bóng người trắng như tuyết từ phía dưới lăng không bay lên giữa ráng đỏ vạn trượng của buổi chiều tà, chớp mắt đã liền nhẹ nhàng đáp xuống ngay trước mặt mình.
Người tới anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hai tay chắp sau lưng, mặt mũi anh ánh nụ cười. Hắn cung thân thủ lễ với Kiến Sầu, dáng vẻ thanh tao khôn tả : "Thẩm Cữu, tứ đệ tử của sơn nhân, bái kiến Kiến Sầu đại sư tỷ."
Giọng hắn dịu dàng nhã nhặn, tiếng như châu ngọc buông trên cung đàn.
Thẩm Cữu từ từ đứng thẳng lại, chú mục nhìn thẳng vào Kiến Sầu, thần sắc hiền hòa đến nỗi gần như tha thiết : "Chẳng hay đại sư tỷ đã có đạo lữ chưa ?"
Kiến Sầu : "..."
Tu sĩ Thập Cửu Châu ai cũng thẳng thắn như thế này hết ư ?!!
Nàng còn chưa kịp trả lời, đông đảo một đám đệ tử Nhai Sơn vẫn còn đứng chầu ở dưới lập tức nhao nhao la ó.
- Ăn gian !
- Thẩm sư bá đúng là không biết xấu hổ !
- Thiệt quá đáng !
- Chơi vậy mà coi được hả ?
- Rõ ràng đã nói là chúng ta cùng theo đuổi sư tỷ mà ! Giờ lại trở quẻ vậy đó !