Cảnh tượng trước mắt thực làm Kiến Sầu chết khiếp.

Nhai Sơn...

Rốt cục là cái chỗ gì đây ?

Nghe có vẻ như sư phụ với cái vị được gọi là Trịnh Yêu chưởng môn Nhai Sơn kia quan hệ không được tốt mấy cho lắm thì phải ?

Nhưng không biết sao nàng cứ cảm thấy lạ lùng quái quái thế nào.

Kiến Sầu còn đang lưỡng lự, chẳng biết có nên bước ra khuyên can một hai câu, để thầy trò bọn họ khỏi đánh nhau hay cãi vã đổ chuyện hay không thì bỗng lúc đó chợt nghe "Bốp" một tiếng.

Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, cái mặt thoắt cái giãn ra, cơn tức liền tiêu tán đâu mất tăm mất tích.

- Ha ha, tiên sư cha nó, thiếu chút nữa là bị cái thằng nhóc con này cho sập hố rồi ! Ta còn lâu mới đi kiếm chuyện với cái thằng Trịnh Yêu dịch vật đó ! Ta vừa ló mặt, nó thế nào mà chả quăng cái cục nợ chưởng môn này lên đầu ta. Xém nữa dính chấu, dính chấu rồi ! May mà sơn nhân ta anh minh thần võ a...

Nói xong, lão tự nhiên cười dài một tràng.

Khúc Chính Phong đứng bên cạnh mặt mũi tức thời xịu xuống.

Kiến Sầu ù ù cạc cạc, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.

Thấy Phù Đạo sơn nhân cười ha hả đi tới trước, trông thực đúng là điên khùng cực độ, nàng rốt cục cũng chịu hết nổi, bèn nhỏ giọng hỏi : "Khúc sư đệ, chuyện này... rốt cục là sao ?"

Khúc Chính Phong nhìn nhìn phía trước rồi ghé tai Kiến Sầu, thì thào đáp : "Tỷ mới tới Nhai Sơn nên không biết thôi, Nhai Sơn ta xưa nay không ai muốn làm chưởng môn hết. Chưởng môn tối ngày cứ kiếm cách quăng cục nợ này cho người ta. Ài, đệ cứ tưởng sư phụ sẽ trúng kế chứ !"

Nói xong, hắn lắc lắc đầu, mặt mũi buồn buồn bất đắc dĩ.

Hiểu được đại khái rồi.

Nhưng mà...

Sao nghe xong vẫn cảm thấy mình hệt như đang mộng du vậy.

Kiến Sầu cảm thấy đầu óc đơ ra, nghĩ một hồi cũng chẳng hiểu nổi rốt cục tại sao nên thôi, đành gác luôn sang một bên.

Khúc Chính Phong khoát tay : "Đại sư tỷ, mời !"

Qua khỏi đài Trích Tinh, trước mặt còn có một con đường dài nữa, xa xa còn thấy được thấp thoáng dáng đình đài mái hiên lô xô.

Kiến Sầu gật gật đầu đáp : "Cám ơn Khúc sư đệ !"

Nàng cât bước tiến về phía trước, rồi dần dần đuổi kịp Phù Đạo sơn nhân.

Vừa qua khỏi đài Trích Tinh, đường Nhai Sơn liền không còn dáng vẻ đáng sợ hung hiểm như trước. Phù điêu hình người trên vách đá gồ ghề thoắt cái liền được thế bằng các họa tiết tranh vẽ sắc sảo tươi sáng. Mây lành, tiên hạc, mãnh thú, núi non, trường kiếm, cổ đao... thảy đều trải dài trước mắt.

Mỗi một kiểu họa tiết là mỗi một kiểu màu sắc khác nhau, hơn nữa còn dường như thoang thoảng hương thơm. Đến trần đá cũng có hình vẽ cực lớn, từng cái một gộp lại, tạo nên hình tròn, kết dài thành hàng dài, phô diễn trên đầu.

Mặt đất thì trơn bóng như gương, tựa hồ như bị một đường đao vạt ngang bén ngọt, các đường ngang dọc uốn lượn giao nhau, thỉnh thoảng lại có khảm linh thạch trên một số giao điểm, thoạt nhìn thật không khác gì một tòa đấu bàn vạn tượng.

Từ trên trần cho đến dưới chân, tất cả đều toát ra khí phách hoành tráng, đẹp đến kinh người.

Kiến Sầu nhất thời có chút thán phục, bước chân chậm lại, vừa đi vừa xem.

Lại tiến về phía trước thêm khoảng trăm bước nữa, nàng mới hoảng hồn thật sự.

Cảnh vật phía sau núi Nhai Sơn cuối cùng cũng hiện rõ trước mắt.

Hiện tại, nàng vẫn còn đang đứng trên thạch đạo được đục âm vào vách đá. Từ bên trong nhìn ra có thể thấy được một quảng trường hình tròn khổng lồ, địa thế thấp hơn đường đá khoảng mười trượng.

Giữa thạch đạo với quảng trường, có hai cầu thang đá bắc ở hai phía đông tây để tiện lên xuống ra vào.

Đứng trên này nhìn thì thấy loáng thoáng khá nhiều nhà cửa được xây dựng quanh quảng trường, ngay chính giữa có hồ nước suối chu vi ba trượng, tận cuối là một tòa đài to lớn cao ba mươi trượng tựa như lơ lửng, nổi giữa hư không.

- Tới rồi kìa !

Hốt nhiên có tiếng người lạ hoắc từ phía đường Nhai Sơn vọng lên.

Kiến Sầu đang ngắm nhìn đến xuất thần, thình lình nghe giọng khiến nàng cảm thấy hình như đó không phải là của Khúc Chính Phong mà mình vừa mới quen.

Nàng ngạc nhiên cúi đầu nhìn, bấy giờ mới thấy phíaa dưới quảng trường đối diện đường Nhai Sơn vậy mà có tận gần trăm người đứng lố nhố ở đó, ai nấy đều đang ngẩng đầu nhìn nàng.

- Đúng là nữ đệ tử thiệt !

Đám đông tức thời ồn ào như chợ vỡ.

- Nhai Sơn ta cái oan trăm năm rốt cục cũng rửa sạch rồi ! Ai nói Nhai Sơn không ra lò nữ tu được chứ ?! Đứng ra đây !

- Tay đấm Bạch Nguyệt cốc, chân đá Vô Vọng trai, diệt sạch phái Tiễn Chúc là chuyện trong tầm tay a !

- Hứ, đừng có mà làm mất mặt Nhai Sơn mình. Chúng ta không phải muốn giết sạch bọn họ mà là muốn cướp hết đệ tử của bọn họ sang đây !

- Đúng, đúng, vẫn là sư huynh có lý !...

Phóng mắt mà trông, tất cả đều là nam tu.

Bầu không khí trên quảng trường cực kỳ náo nhiệt sôi nổi.

Kiến Sầu nghe thấy tiếng người phía dưới bàn tán loạn xạ, ầm ĩ như một cái nồi cháo đang sôi ùng ục thì trúc trắc quay cổ sang nhìn Phù Đạo sơn nhân đang ôm con ngỗng trắng cười cười.

- Sư phụ...

Chuyện này là sao ? Tại sao Nhai Sơn chẳng giống như nàng tưởng tượng gì hết ?

Dưới quảng trường, tất cả đệ tử Nhai Sơn đều đang nhìn nàng như nhìn một loài động vật quý hiếm vậy.

Bọn họ hôm nay nghe tin, biết Phù Đạo sơn nhân sẽ dẫn một nữ đệ tử về nên mới hùa nhau đổ xô ra đây ngóng xem náo nhiệt. Cả đám vốn cứ nghĩ chẳng có nữ tu nào tình nguyện gia nhập Nhai Sơn cả, tin tức gì đó thật ra chỉ là Phù Đạo sơn nhân trở về nổ chơi cho vui mà thôi.

Không ngờ lúc này nhìn lại đúng là nữ đệ tử thật !

Nhiều người hào hứng hẳn lên.

Phù Đạo sơn nhân thực khoái chí muốn chết, dù sao thì cũng đã ba trăm năm không về rồi, bây giờ trở lại, có cảm giác được bao người lau mắt mà nhìn thế này thật đúng là đã đời sướng khoái !

Lão làm dáng làm vẻ bước lên phía trước, khoát khoát tay, đằng hắng mấy tiếng.

- E hèm, hừm, hừm !

Cả quảng trường chớp mắt liền im bặt, nhưng thoắt sau liền nổ đùng tiếng hoan hô vang trời !

- Xém chút nhìn không ra nữa, tổ sư bá đây mà !

- Tổ sư bá về rồi !

- Xúc động quá ! Coi bộ chưởng môn sẽ chừa đường sống cho chúng ta thôi !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play