Lão thầm tự động viên mình.

Kiến Sầu ở bên cạnh lúc này đã hoàn toàn hết căng thẳng.

Đường Nhai Sơn đục quanh sườn núi, lúc bọn họ lên cầu treo thì cứ đi về lối bên phải, nhưng bây giờ càng tiến tới trước, Kiến Sầu lại cảm thấy cầu treo càng lúc càng vòng sang bên trái. Phù Đạo sơn nhân nói : "Trước núi Nhai Sơn chỉ có đường Nhai Sơn với điện Lãm Nguyệt ở tuốt trên kia, bao nhiêu đó chỉ mới là mặt ngoài thôi. Sau núi mới là Nhai Sơn thật sự, qua khỏi đài Trích Tinh đằng trước là tới rồi."

Đó mới chính là điểm đến của Kiến Sầu.

Nàng gật gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, đi tới khúc quanh thì liền thấy ngay một cái đài nho nhỏ, chìa hẳn ra ngoài đường đá, trông tựa như đã đến cuối sạn đạo hiểm trở, tận cùng là biển mây vô tận.

Đài trích tinh.

Lầu vòi vọi trăm thước, với tay hái sao trời*.

* Nguyên văn "Nguy lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần", rút từ bài Dạ túc sơn tự của Lý Bạch (701-762).

Kiến Sầu không khỏi dừng bước, thầm nghĩ nếu đêm mà ra đứng ở đây chắc lẽ sẽ ngắm được trời sao chi chít đẹp lắm, chứ nếu không thì đã chẳng được đặt cái tên như thế này.

Có một người thanh niên trầm tĩnh chững chạc khoác áo choàng lem luốc bụi đường đang đứng ngay cạnh đài Trích Tinh, hai mắt cứ sốt ruột ngóng mãi ra đường Nhai Sơn không thôi.

- Loạt xoạt...

Là tiếng bước chân nhẹ nhàng của Kiến Sầu vọng lại.

Người kia nghe thấy liền ngẩng đầu lên, ngay khi vừa nhìn thấy Phù Đạo sơn nhân với Kiến Sầu, đáy mắt thoắt cái rạng ngời mừng rỡ : "Sư phụ, thầy về thật rồi !"

Phù Đạo sơn nhân đang đi cạnh Kiến Sầu, dáng vẻ cao nhân thần sắc vân đạm phong khinh hốt nhiên bỗng trở nên sượng trân. Nàng nhận ra rất rõ ông đang cứng hết cả người.

Người thanh niên nọ rảo bước đi tới, phất áo choàng, cung kính quỳ ngay xuống đất, dập đầu rõ vang : "Đệ tử Khúc Chính phong bái kiến sư tôn !"

Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng to, đằng hắng kêu lên : "Ái chà, chỉ có ba trăm năm không gặp thôi mà ! Con coi con kìa ! Mau đứng dậy đi, đừng để mất mặt trước mặt đại sư tỷ con chứ."

- Dạ !

Khúc Chính Phong vội vàng đứng dậy, sâu dưới đáy mắt dường như anh ánh lệ nóng, mừng muốn khóc.

Kiến Sầu thấy vậy không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Nàng len lén liếc mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân. Nếu bàn về trách nhiệm, vị sư phụ này thật đúng là chẳng làm cho đến nơi đến chốn. Ba trăm năm ông không có mặt ở Nhai Sơn, đồ đệ gặp lại mừng đến nỗi như thế này đây !

Thì đúng là ba trăm năm trời hắn không hề được nói chuyện, gặp mặt Phù Đạo sơn nhân mà !

Khúc Chính Phong vừa mới đứng dậy, nghe thấy lão nhắc tới "đại sư tỷ" thì liền nhìn sang Kiến Sầu, tựa hồ như đến bây giờ mới có thời gian để ý tới.

- Đây là đại sư tỷ phải không ?

Hắn chỉ vừa mới quay sang thì đã lập tức quy quy củ củ khom người vái chào : "Chính Phong bái kiến đại sư tỷ !"

- ...

Đại... đại sư tỷ !

Rõ ràng là trông ngươi lớn hơn ta mà !

Cái câu Phù Đạo sơn nhân đã từng nói qua với nàng ngoài ẩn giới am Thanh Phong khi trước lại như vẳng lại bên tai : "Con hai mươi tuổi, còn từng lấy chồng nữa, cái đám ngốc đời ba mươi sáu đó lúc nhập môn đều nhỏ hơn con, bởi vậy đương nhiên con phải là đại sư tỷ rồi !"

Xem ra, tuổi nhập môn của vị "sư đệ" trước mắt này nhỏ hơn mình.

Chỉ có điều...

Ba trăm năm không gặp mặt sư phụ, tuổi thực của vị "thanh niên" đây...

Kiến Sầu nghĩ tới mà da đầu thiếu điều nứt toác, nếu ai cũng làm biếng dùng thuật trú nhan như Phù Đạo sơn nhân thì chắc có nguyên một đống ông già chạy ra gọi mình là "đại sư tỷ" quá !

Kiến Sầu cảm thấy mình như đạp phải một nùi bòng bong, tréo cẳng ngỗng.

Đầu óc quay mòng mòng một hồi thật lâu mới lôi được ý thức trở về với thực tại, mặt mũi cứng ngắc, nàng cứ lấy câu cũ ra xào lại : "Khúc sư đệ khách khí quá !"

Khúc Chính Phong ngẩng đầu, thấy Kiến Sầu mặt mày không chút cảm xúc thì trong thâm tâm bỗng cảm thấy kỳ diệu.

Thái độ như vậy bình tĩnh chín chắn thật !

Nghe nói vị "đại sư tỷ" này đây là đồ đệ sư phụ vừa thu, tuổi rất trẻ, tu hành cũng thấp, bây giờ mới tới luyện khí. Nàng tới Nhai Sơn, lần đầu gặp mình vậy mà lại chẳng kinh sợ hay hoảng hốt chút nào.

- Đúng là đại sư tỷ có khác mà !

Niềm tán thưởng đặc biệt chân thành ánh lên từ sâu dưới đáy mắt Khúc Chính Phong, Kiến Sầu thấy ánh mắt hắn nhìn mình vi diệu mà da đầu lại run lên.

Giọng hắn nghe ra sao cứ có vẻ cảm khái thế nào.

Kiến Sầu chỉ cảm thấy nổi da gà, chẳng biết hắn nói vậy có ý gì.

Không lẽ chuyện mình vừa tới đây liền được coi như là đại sư tỷ, hắn trông mong hồi hộp lắm sao ?

Còn nước còn tát, Kiến Sầu liền vội vàng phân bua : "Xin Khúc sư đệ đừng hiểu lầm, cái vị trí đại sư tỷ này thật sự là ――"

Nàng còn chưa dứt lời, Khúc Chính Phong đã bồi thêm cho câu của mình lúc nãy : "Đại sư tỷ đúng là người bình tĩnh trấn định nhất trong số các đệ tử mới nhập môn mà Chính Phong từng gặp. Phải đúng là xuất sắc như vậy mới có thể chinh phục được sư phụ, cái lão khốn kiếp mắt cao hơn đầu thế này, mới có thể khiến lão bỏ cuộc sống giang hồ ba trăm năm, trở về Nhai Sơn đó. Đại sư tỷ, sư đệ xin thay mặt các đệ tử trên dưới Nhai Sơn cám ơn tỷ !"

Nói xong, hắn cung cung kính kính xá một vái dài !

Kiến Sầu sững người ngơ ngẩn.

Chết lặng hoàn toàn.

Giọng Khúc Chính Phong cứ không ngừng ong ong bên tai, khiến nàng tưởng như như mình đang nằm mơ : Lão khốn kiếp mắt cao hơn đầu, sống đời giang hồ ba trăm năm, ... thay mặt trên dưới Nhai Sơn cám ơn nàng...

Kiến Sầu không khỏi đờ đẫn quay đầu sang, nhìn Phù Đạo sơn nhân bên cạnh mình.

Lúc này, mặt lão đã đen như cái đít nồi.

Lão bóp hai cánh con ngỗng trắng, hằm hằm cười với Khúc Chính Phong : "Mày - nói - ai - là - lão - khốn - khiếp - hả ?!"

Khúc Chính Phong vậy mà chẳng sợ lấy một mảy. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, nghĩa chánh từ nghiêm, vân đạm phong khinh mở miệng đáp lại : "Dĩ nhiên không phải là đồ nhi mà là chưởng môn nói đó, xin sư phụ đừng giận. Thầy bỏ tông đi biệt ba trăm năm, không ngó gì tới thế sự, cái ghế trưởng lão chấp pháp trung vực cũng vứt chỏng chơ ra kia. Nghe nói, mọi tông môn Tả Tam Thiên trung vực đều tới Côn Ngô kêu ca nói xấu sư phụ. Chưởng môn còn bảo thầy là lão cáo già thành tinh, lão ――"

- Câm miệng !

Phù Đạo sơn nhân tức muốn xỉu.

Lão xiết nắm tay mắng : "Chết rồi, chết rồi, ba trăm năm không có mặt ở Nhai Sơn, uy tín sơn nhân ta tiêu hết rồi ! Cái thằng Trịnh Yêu mắc dịch kia vậy mà cũng dám đâm sau lưng ta há ? Được, được lắm !"

Sát khí đằng đằng, thần sắc khốc liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play