Nàng nghiến răng, bấu chặt lấy mỏm đá lồi ra trên vách, cằn nhằn nói tiếp : "Sư phụ, bây giờ con hối hận rồi."

- Hối hận ?

Phù Đạo sơn nhân trừng mắt tức giận : "Ái chà, có chút xíu đó đã nản rồi hả ? Sư phụ dọc đường nói nhiều như vậy còn không phải là vì uốn nắn cô hay sao ? Leo núi là chuyện phải cần có tính cách, huống chi còn là vách đá cheo leo thế này. Ta làm cô phân tâm là để sau này cô đi đánh người ta sẽ không dễ bị mất tập trung. Tất cả cũng chỉ là vì tốt cho cô thôi !"

- Con xém mất mạng đó !

Kiến Sầu chưa bao giờ nghe qua cái chữ "Tốt" ba xạo như vậy !

Suốt chặng đường đá cheo leo này, nàng không lúc nào là không phải nghe Phù Đạo sơn nhân ồn ào quấy nhiễu, giữ được cái mạng nhỏ leo được đến tận đây thực coi như đã là kỳ tích lắm rồi.

- Xin sư phụ tránh xa ra một chút.

- Cái đứa đồ đệ này, thật đúng là chẳng có cái điểm gì tốt.

Phù Đạo sơn nhân lại vẫn cái nết không chừa.

- Mới rồi cô còn nói với ta đây là con đường của cô gì gì đó, tự mình chọn tự mình muốn đi đến cùng, đúng chưa ? Vậy mà giờ hô hối hận là sao ? Cô tưởng bây giờ còn hối được hả ? Nha đầu à, ta coi cô lui một bước là rớt luôn xuống cái vực vạn trượng này nha !"

- Con hối hận là không dán cái miệng thầy lại được.

Kiến Sầu tâm trạng gần như tan tành tới nơi. Nàng thật muốn làm người thứ ba trăm sáu mươi tám vong ân phụ nghĩa quách cho rồi !

- Tóm lại, xin sư phụ để con yên một lát.

Cứ để đó, chờ nàng đi xong con đường này rồi sẽ tính sổ đâu ra đó với lão.

- Không, không, không, không !

Bước chân Phù Đạo sơn nhân nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, nhìn kỹ nữa thì sẽ thấy đôi giày rơm lão mang còn chẳng chạm tới đất.

Lão không nhanh không chậm theo sau Kiến Sầu, ngắm ngắm bộ dạng khốn khổ của nàng : "Nhớ năm xưa sơn nhân ta đi con đường này còn thảm hơn cô nhiều. Ngoài trời tuyết lớn, bay như lông ngỗng, đá dưới chân cô đây bị tuyết lấp kín hết, lâu rồi thành băng cứng ngắc luôn. Vậy mới là nguy hiểm đó ! Cô bây giờ có mặt trời sưởi ấm, tính ra đi cũng thoải mái lắm rồi, phải biết đủ chứ !"

Kiến Sầu nhắm mắt lại, mồ hôi rịn trên trán nhỏ tỏng một cái xuống nền đá khô rang, chớp mắt đã bốc hơi sạch sẽ, một chút dấu tích ẩm ướt cũng chẳng còn.

Nàng điều hòa hơi thở, ổn định lại cảm xúc của mình.

Đến lúc mở mắt ra, trước mặt là nơi hẹp nhất trên cả con đường Nhai Sơn, bên rìa trông như hổng hổng muốn sụp tới nơi, giữa các khối đá cũng có dấu nứt, nếu lúc này mà bước chân lên thì rớt xuống là cái chắc.

Trong khi đó cách cái chỗ cực hiểm cực hẹp này năm thước lại là nền đá rộng rãi cứng chắc. Chỉ cần qua khỏi thì con đường trước mặt sẽ rất dễ đi.

Kiến Sầu không nói một lời, im lặng suy nghĩ.

Phù Đạo sơn nhân thấy nàng lâu thật lâu cũng chẳng nhúc nhích, bèn lấy làm lạ : "Thực không dám đi nữa hả ? Leo núi, nhất là trèo vách đá, kỵ nhất là chùn chân. Đã liều thì liều tới cùng. Cô mà còn chần chừ nữa, chắc thành đệ tử bị té chết trên đường Nhai Sơn này quá !'

Nghĩ tới đây, Phù Đạo sơn nhân trông như hạnh tai lạc họa tới cực điểm, thiếu điều muốn cười lên ha hả : "Để coi, ha ha ha, không thôi nói cho sư phụ biết con thích mộ bia như thế nào, sư phụ sẽ làm cho con ――"

Phù Đạo sơn nhân còn đang cười to thì thình lình liền trợn trừng mắt lên !

Kiến Sầu trước mặt lão vốn đang im lìm bất động thế mà đột nhiên bỗng buông hai tay, nhảy cái đùng ra phía trước !

Vách đá ngàn trượng !

Buông người nhảy lên !

Trong sát na đó, tóc mây như thác phần phật xõa bay giữa trời gió lạnh thấu xương !

Mây trắng mênh mông chớp mắt đập vào tầm mắt nàng.

Hành động có thể nói là điên rồ.

Nhưng sâu trong tâm khảm Kiến Sầu lại chỉ có bình tĩnh ngự trị.

Cơ thể nàng bắt đầu rơi xuống, mây mù bên dưới cũng tựa như thú sống, tưởng chừng xông lên nuốt chửng nàng tới nơi !

Mà ngay trong chính khoảnh khắc đó, có ánh sáng trắng muốt bỗng chợt lóe lên !

Đấu bàn vạn tượng chu vi một trượng thình lình bung ra. Kiến Sầu đạp lên mô đá nhô ra trên vách, nhẹ nhàng mượn lực, thân người mảnh khảnh lập tức tung lên, trông vậy mà lại hệt như một phiến lông chim bồng bềnh bay theo gió.

Chỉ thoắt sau đã xoay người đáp thẳng xuống đất !

Tay chống nhẹ xuống đất cho đỡ xốc, Kiến Sầu thong thả thở ra một hơi dài, thẳng người đứng dậy, quay đầu lại nhìn.

Phù Đạo sơn nhân đứng đó, ngay sát chỗ khúc đường nứt bể cách nàng năm thước, mồm miệng há hốc, trông bộ dạng chẳng khác gì như vừa thấy ma.

Cảnh tượng vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp mắt điện quang thạch hỏa, Phù Đạo sơn nhân vẫn hoàn toàn còn chưa định thần lại kịp !

Mãi cho tới lúc này, lão mới lập cập thốt lên : "Cô... cô... cô..."

- Sư phụ, thầy không cần phải chuẩn bị bia mộ cho con đâu.

Kiến Sầu vừa giơ tay áo lau mồ hôi chẳng biết lạnh hay nóng trên trán vừa lanh lảnh đáp lại Phù Đạo sơn nhân.

- Nhưng nếu sư phụ muốn, con sẽ chuẩn bị quan tài cho thầy trước.

Lúc nói câu này, cái mặt Kiến Sầu cười cười, chân thành khôn xiết.

- Cô...

Phù Đạo sơn nhân lập tức nổi điên. Lão bước vèo tới một bước, cả người chợt biến, thoắt sau vậy mà đã tới ngay cạnh Kiến Sầu.

- Cô... cô... cô... đừng có ở đó bá láp bá xàm nữa. Mau nói cho ta nghe mới vừa rồi cô chơi cái trò gì đó ?

- Trong cuốn sách nhỏ thầy cho con có chỉ mấy cái thuật nhỏ nhỏ mượn linh khí làm nhẹ thân. Hồi nãy đồ nhi nhớ ra nên mới thử đại một chút coi sao, không ngờ vậy mà thành công thiệt.

Kiến Sầu nghĩ lại mà còn rùng mình thấy sợ, tuy nhiên lại cũng thấy khá tự hào trước thành quả đạt được.

Nhưng Phù Đạo sơn nhân thì nói không nên lời : "Tự ý thử đại... Cô mới tới luyện khí thôi đó... Đúng là quá trời, quá trời mà ! Cô có biết thương cái thân già này không hả ?!"

- Sao ?

Kiến Sầu không hiểu gì hết.

Chuyện này thì có liên quan gì tới già hay trẻ chứ ?

Phù Đạo sơn nhân mắng to : "Cô có biết vừa rồi như vậy nguy hiểm thế nào không ? Sợ chết cái thân già ta ! Tim sơn nhân không tốt, chịu không nổi đâu !"

- ... Thế ư ?

Ánh mắt lặng lẽ của Kiến Sầu thoáng lướt qua khuôn mặt tức giận của Phù Đạo sơn nhân. Nàng định thuận miệng đùa vui một câu nhưng lời ra khỏi cổ không biết tại sao liền bẻ ngay sang hướng khác : "Tại đồ nhi ỷ có sư phụ bên cạnh cho nên mới thử đại xem sao đó chứ. Lỡ con mà té xuống thầy thế nào mà chẳng cứu con."

- ...

Phù Đạo sơn nhân sững người nhìn Kiến Sầu, thấy mặt nó cứ cười cười tủm tỉm. Trong một chớp mắt đó, lão vậy mà lại cảm thấy đỏ hết cái mặt già.

- Hừm, đó là chuyện đương nhiên.

Đúng, ta làm sư phụ tận tâm hết sức như vậy mà !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play