- Giỏi ! Can đảm lắm !
Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng hài lòng, bụng nghĩ thầm vậy mới đúng là đồ đệ chỉ một tay ta mới có thể dạy nên !
Nhớ tới một đám vô dụng đang ở trong Nhai Sơn kia, lão cảm thấy mình như được an ủi, kế bèn mỉm cười, bồi thêm : "Nếu ý con đã quyết thì đi đi. Đây là con đường đệ tử Nhai Sơn bắt buộc phải đi qua."
Kiến Sầu gật gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi dấn mình đi thẳng vào mây.
Hiện giờ, trong đại điện phía trên tuyệt đạo cách nơi này khoảng ba mươi trượng.
Ở đây, rường cột chạm trổ thế nào dĩ nhiên khỏi phải bàn, ngoài ra còn có tám cái lò đồng lớn họa tiết khắc chạm cổ xưa đang đùng đùng đỏ lửa, tựa hồ như đã đã cháy từ tận thời hoang cổ đến nay.
Trong điện, một nam tử dáng người mập mập mặc trường bào kim tuyến đang hăm hở chú mục nhìn xuống mây mù bên dưới, chỗ có cầu treo dài dài bắc từ bên kia sông qua. Hắn trông hai bóng người đang tiến tới càng lúc càng gần mà xúc động thiếu điều muốn rớt nước mắt !
- Cha mẹ ơi, Phù Đạo sư bá rốt cục cũng về rồi ! Cái cục nợ này bổn tọa thực không phải xử nữa rồi !
Nghe giọng hắn não nuột như vậy, bốn trưởng lão đầu tóc bạc phơ đang đứng sau lưng nhất tề giương mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cùng lắc lắc đầu.
Vị nam tử trắng trắng thuần khiết trước mặt đó chẳng phải ai đâu xa lạ mà chính là ―― Trịnh Yêu, chưởng môn Nhai Sơn hằng được người người bên ngoài ca tụng !
Ôi, ai cũng nói Nhai Sơn tốt với đẹp thế này thế kia, nhưng chỉ có bọn họ là biết...
Chưởng môn Nhai Sơn xưa nay chẳng trông mong gì được !
Một chưởng môn xìu xìu ển ển tối ngày chỉ ngồi ngóng một Phù Đạo sơn nhân dở dở ương ương thì Nhai Sơn này còn ngon lành cái chỗ nào đây ?
Bốn vị trưởng lão lo lắng nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài mà thở dài sườn sượt.
Trời hôm nay chắc sập tới nơi rồi.
- À, đệ tử sư bá mới thu đó lai lịch ra sao vậy ?
Chưởng môn Nhai Sơn mừng như mở cờ trong bụng mãi một hồi mới sực nhớ tới chính sự, bèn liền quay đầu lại hỏi.
Một trưởng lão bước ra nói : "Nghe nói là nữ tử trần tục của cô đảo nhân gian, đã từng thành thân. Phù Đạo sư bá nói vì có duyên nên thu làm đệ tử, bây giờ chính là đại sư tỷ Nhai Sơn ta."
- Ừ...
Chưởng môn Nhai Sơn Trịnh Yêu gật gật đầu, không nói gì.
Vị trưởng lão kia cứ tưởng hắn sẽ còn hỏi thêm, nào ngờ vậy mà tới đó là xong. Lão nén nhịn mãi một hồi thật lâu mới buột miệng hỏi : "Chưởng môn, như vậy có được hay không ?"
- Gì mà không được ?
- Vừa thu đồ đệ, nghe nói giờ mới tới luyện khí sơ sơ, vậy mà còn cho lên thẳng vị trí đại sư tỷ luôn. Ngay như chưởng môn ngài, từ rày về sau, thấy nó cũng phải gọi đại sư tỷ. Chuyện này... chuyện này...
Thực ra, lúc vừa mới nghe tin, đám trưởng lão bọn họ đã nhức hết cả đầu.
Nhai Sơn cái gì cũng tốt, chỉ có Phù Đạo sơn nhân là không tốt.
Đời nó oái ăm ở chỗ Phù Đạo sơn nhân lại là ông già có bối phận cao nhất, khó nhằn một cây ở Nhai Sơn hiện nay, thu được mấy đứa đồ đệ hay làm sao mà giờ bấm đầu ngón tay toàn thấy thành ngang vai ngang vế với trưởng lão chưởng môn không thôi !
Bây giờ lại thêm thêm đại sư tỷ nữa, chẳng phải cả bọn đều phải gọi là "đại sư tỷ" hết sao ?
Mấy lão trưởng lão vốn ấm ức trong bụng chẳng biết làm sao, định tìm chưởng môn ý kiến ý cò, dù gì thì cũng không thể nào gọi "đại sư tỷ" một đứa nhỏ mới tới luyện khí được.
Xưng hô thế này đúng là làm mấy lão già bọn họ mất mặt quá.
Nào ngờ chưởng môn vậy mà lại bình chân như vại !
Vị chưởng môn Nhai Sơn cao cao tại thượng thần thần bí bí trong mắt người ngoài kia chỉ nhẹ nhàng tiêu sái phất tay ngăn bọn họ lại, tuyệt chẳng thèm để ý tới.
- Ta nói mấy ông nghe, chăm bẵm cho cố mấy cái thứ hư danh này làm gì chứ ? Chính bổn tọa còn đang ước gì người trong toàn Nhai Sơn ai cũng có vai có vế cao hơn ta đây. Thôi đi, ngàn vạn lần chớ có đắc tội Phù Đạo sư bá, nếu không thì sau này ta biết liệng cái cục nợ chưởng môn cho ai ? Mấy ông mau im miệng hết cho ta ! Ai còn muốn phá cái "tâm thiền" của ta, ta...
Dường như đã nghĩ kỹ từ lâu, chưởng môn rốt cục cũng nảy ra kế, hai con mắt sáng rực lên !
- Ai dám phá hư chuyện của ta, ta sẽ dí chức chưởng môn này cho người đó !
Vừa nghe xong, bốn lão trưởng lão tức thời liền sởn tóc gáy, hết dám ho he tiếng nào.
Cái chức chưởng môn á ?
Xí !
Mệt bỏ xừ chứ ở đó mà ham ! Ai xui người nấy lãnh đi !
Thấy chưởng môn hớn hở dán mắt nhìn xuống cây cầu treo bên dưới, bốn lão trưởng lão hết hồn hết vía quay mặt ngó nhau lần nữa : Tội nghiệp Phù Đạo sư bá quá !
- Hắt xì !
Trên tuyệt đạo Nhai Sơn.
Phù Đạo sơn nhân nhảy mũi hắt hơi một cái, mây mù lãng đãng ngay cạnh con đường đá hẹp tức thời phải vạ xô đùn tán loạn.
Kiến Sầu đang đạp lên một phiến đá thì bị tiếng động bất lình thình làm giật mình, chân bỗng nhiên trượt đi !
- Rắc !
Đá thình lình bị sức trượt tác động liền long ra, lăn thẳng xuống vực !
Kiến Sầu thiếu chút nữa hét lên sợ hãi, tim như muốn vọt ra khỏi cổ.
Đang lúc nguy cấp, nàng liền dịch chân ngay sang bên cạnh trì người lại rồi nhanh tay vịn kịp vào một gờ đá nhô ra trên vách núi mới trụ vững được gót chân.
Con đường đá được đục âm vào vách núi này cực kỳ chật hẹp, chỗ rộng thì thông thoáng thẳng thớm, chỗ hẹp thì chật như ruột dê, thậm chí kiếm chỗ đặt nổi chân lên cũng khó.
Ánh sáng mặt trời chỉ có thể chiếu được tới ngoài rìa đường đi, bên trong trên vách toàn là hình chạm các đệ tử xuất sắc với trưởng lão chưởng môn các đời, cái nào cái nấy liên tiếp nối nhau, liếc mắt trông qua thật đúng là vô cùng hoành tráng.
Sống lưng căng thẳng áp sát lên hình chạm một vị tổ sư nào đó ở phía sau, Kiến Sầu thở hổn hển, cẩn thận nhích nhích đầu nhìn xuống dưới.
Dưới vực sâu thăm thẳm chỉ có mây trắng phiến phiến lững lờ. Mấy khối đá vừa mới rớt xuống ban nãy làm lủng một lỗ nhỏ trong mây. Gió trời thổi qua, mây lãng đãng xô dạt, thoắt cái đã lấp kín cái lỗ nhỏ mờ mờ sương khói ấy.
Chỉ có lỗ hổng trũng xuống ở cạnh chân Kiến Sầu là phản ánh rõ ràng tình hình nguy hiểm lúc trước.
- Thiệt là ! Có phải không vậy, hắt hơi chút xíu mà cũng sợ đến độ đó hả ?
Tiếng người giễu cợt liền vọng lên bên cạnh.
Phù Đạo sơn nhân xoa xoa cái mũi đỏ. Thực ra lão cũng lấy làm lạ trong bụng, chẳng biết có phải có ai đang nói xấu sau lưng mà tự nhiên lại đâm ra hắt hơi thế này.
Kiến Sầu nghe xong thực chỉ muốn tạt một xô máu chó để lão im miệng cho rồi.
- Tại thầy chứ ai !