Sóng nước vẫn cuồn cuộn chảy xiết, trên bãi sông bờ phía đông, cỏ dại um tùm xanh ngắt một miền. Mà giữa muôn trùng hoang dại ấy lại toàn những mồ là mồ, những mả là mả, cái lớn cái nhỏ lô nhô lúp xúp chiếm trọn toàn bộ tầm mắt của Kiến Sầu !

Hàng trăm hàng ngàn nấm mồ !

Hàng trăm hàng ngàn bia mộ !

Hết thảy đều nằm phía dưới. Tất cả những ai vượt cầu đều phải bước qua trên hơn ngàn nấm mồ ấy.

Trong chớp mắt đó, Kiến Sầu cảm thấy đất trời tựa hồ như tối đi, trước mắt hốt nhiên bỗng hiện muôn vàn ảo ảnh.

Mồ đơn ngàn nấm, mả lẻ ngàn dặm.

Gió lạnh ào ào cuồng lộng giữa một miền mồ mả bạt ngàn ấy nhưng lại chỉ khiến được cỏ hoang rạp mình, sàn sạt sàn sạt rũ rượi khuất theo.

- Mộ ở đây được gọi là mộ ngàn tu Nhai Sơn, bên dưới là hài cốt đệ tử Nhai Sơn đã hy sinh trong cuộc chiến ở Cực Vực cách đây mười giáp* trước.

* Mười giáp là 600 năm.

Giọng của Phù Đạo sơn nhân vang lên phía trước Kiến Sầu.

Mọi ảo ảnh trước mắt đều tiêu tan. Trước mắt Kiến Sầu lại là một trời sáng sủa như cũ.

Dưới chân, mộ địa vẫn lặng lẽ nằm đó, cỏ xanh rập rờn.

Phù Đạo sơn nhân chắp tay sau lưng, chân không dừng bước.

- Con sông lớn này là một nhánh của sông Cửu Đầu. Tương truyền thời thượng cổ có con chim thân tròn như cái nia, mười cổ chụm sát vào nhau, chín cổ có đầu, duy có một cái là không có. Nó ở cuối sông, cứ mỗi nửa đêm sẽ ngược lên thượng nguồn chở quỷ mà về...

- Bọn họ đều được chôn bên bờ sông Cửu Đầu, có lẽ trên đời có khi thật sự còn chim chín đầu có thể chở hồn phách của bọn họ về luân hồi Cực Vực.

* Chim chín đầu là một loài chim có hình dáng như chim phượng hoàng trong thần thoại Trung Hoa cổ đại, còn được gọi là Cửu phụng, Cửu phượng hay Cửu đầu điểu.

Giọng Phù Đạo sơn nhân chầm chậm ngậm ngùi, đầy thương tang, tựa như phải chịu đựng sức nặng của một khối đá cực to.

Trước đó Kiến Sầu vẫn còn lấy làm lạ, không biết tại sao dòng sông này lại có cái tên lạ lùng như vậy, hóa ra là vì ngọn nguồn thế này.

Nhưng...

Cúi đầu nhìn xuống vô vàn nấm mồ dưới chân mà Kiến Sầu cứ cảm thấy sao lòng man mác thẫn thờ khôn tả. Nghe nói, tu sĩ một khi bỏ mình thì thần hồn tiêu tán, làm gì còn lại hồn phách nữa đâu ? Chôn họ bên một nhánh sông Cửu Đầu có lẽ chỉ là Nhai Sơn giữ đó một ước vọng hão huyền đẹp đẽ thôi chăng ?

Cầu dây treo chẳng mấy chốc càng kéo dài lên cao, thầy trò hai người cũng dần dần đi xa khỏi nơi bãi sông chi chít mồ mả.

Mỗi một bước đi thật giống như đi lên trời.

Phù Đạo sơn nhân ngửa đầu nhìn lên tít cuối bên kia cầu, rồi giơ tay chỉ cho Kiến Sầu xem. Trên vách đá Nhai Sơn cheo leo vạn nhẫn, ở chỗ giáp với đầu cầu, vậy mà lại có một con đường hẹp vắt ngang qua, đục âm vào trong, nhìn tựa như một dải đai lưng thắt ngang eo núi.

Sơn đạo cheo leo vắt ngang đó, tựa như thang trời thềm đá liền nhau, chất ngất sừng sững như sáu con rồng chầu quanh mặt trời, kỳ hiểm khôn cùng* !

* Đoạn trên lấy ý từ bài Thục đạo nan của Lý Bạch (701-762).

Mà phía trên sơn đạo vắt ngang sườn núi đó lại còn có thể thấy được thấp thoáng bóng một tòa đại điện khí thế hào hùng.

Có tiếng chim kêu lanh lảnh vang dội núi rừng.

Kiến Sầu ứng tiếng nhìn theo thì thấy bên bờ vực cheo cheo có một con chim ưng đang sải cánh bay khỏi mỏm đá nhọn, cái bóng vốn to lớn là vậy mà thoắt cái đã trở thành một chấm đen xíu xiu.

Nàng nhất thời cảm thấy bước trên cầu dây treo thực chẳng khác gì như dẫm lên mây, đầu óc có hơi choáng váng xây xẩm.

Phù Đạo sơn nhân chỉ vào con đường nằm vắt ngang vách vực mà lồng ngực bừng bừng tràn đầy hào khí : "Đây cũng là đường Nhai Sơn !"

- Cây cầu dây treo dưới chân con đây được vô số tiền bối Nhai Sơn dùng hài cốt dựng nên, để giúp đệ tử môn hạ Nhai Sơn có thể qua lại thuận lợi, nhưng chuyện tu luyện thì lại cực kỳ khó khăn gian khổ, hiểm nguy dị thường. Như đường tuyệt đạo Nhai Sơn trước mắt này, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng ngay.

- Nhai Sơn là con đường bằng rộng lớn nhất, huy hoàng nhất của tu sĩ Thập Cửu Châu nhưng đồng thời cũng là tuyệt đạo nguy hiểm nhất, gian nan nhất !

- Con đã nghĩ kỹ chưa ?

Là đường bằng nhưng cũng là tuyệt đạo.

Kiến Sầu tâm trí đã bàng hoàng kinh hồn trước con đường Nhai Sơn dài dằng dặc trước mắt, nghe Phù Đạo sơn nhân nói xong, nàng nhìn lên cả ngọn Nhai Sơn xa xa tựa như chỉ còn cách trời có ba trăm thước !

Nàng chậm rãi bước tới trước ba bước rồi đứng lại, ánh mắt dõi nhìn xa xăm.

Đường bằng ư ?

Tuyệt đạo ư ?

Không, tất cả đều chẳng phải.

- Con đã nghĩ kỹ rồi.

Đây chính là ——

Con đường của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play