Ngay trong chớp mắt đó, Phù Đạo sơn nhân thật chỉ muốn thắng két lại, giật kiếm Vô, lia cho con ranh con này một đường sau lưng cho rồi.

Thở, thở, hít, hít.

Thở, thở, hít, hít.

Phù Đạo sơn nhân rốt cục cũng...

Bình tĩnh hết nổi nữa !

Lão đứng trên đầu mũi kiếm nghiến răng nghiến lợi mắng to : "Cô tưởng tu luyện là cái gì hả ? Cứ ăn cơm uống nước là lên vù vù sao ? Ai cũng nói tu vi một khi qua khỏi xuất khiếu đều phải tu tâm, ba ngàn năm cũng chưa chắc tu được cho tròn ! Cô lại còn hỏi sư phụ là phản hư hay hữu giới nữa ! Cô nói đi, rốt cục cô bất mãn Nhai Sơn hay bất mãn ta, cô nói đi ?"

- Con...

Đồ nhi bất mãn gì đâu !

Kiến Sầu nào có biết nhiều như vậy. Vả lại, cái chuyện qua xuất khiếu là tu tâm, lão đâu có nói qua hồi nào đâu ?!

Nhưng thấy Phù Đạo sơn nhân phát hỏa như vậy, Kiến Sầu thật chẳng dám cãi lại nửa câu. Nàng cực kỳ thức thời nhỏ giọng nhận lỗi : "Tại đồ nhi kiến thức nông cạn, sư phụ đừng giận, đừng giận nữa."

- Hừ !

Phù Đạo sơn nhân lúc này mới cảm thấy nguôi nguôi.

- Sơn nhân đại nhân đại lượng, thôi không chấp nhặt với cô.

- Đa tạ sư phụ !

Kiến Sầu ngoan ngoãn rụt người lại phía sau : "Vậy tu vi sư phụ bây giờ tới đâu ?"

- ... A, tu vi hả ?

Phù Đạo sơn nhân sờ sờ lấy từ trong ngực ra một cái lông ngỗng trắng, ung dung tự tại đáp : "Xuất khiếu đó !"

- Vậy cũng rất lợi... lợi...

Lợi hại...

Cái quái gì chứ !

Kiến Sầu thiếu điều cắn nhằm đầu lưỡi, tỉnh hồn cũng chậm nửa nhịp : "Xuất khiếu á ?!"

Không phải chứ, ba trăm năm trước là nhập thế, tu vi cảnh giới thứ sáu, nhưng sao ba trăm sau lại tuột xuống xuất khiếu, cảnh giới thứ năm ?

Kiến Sầu không hiểu nổi, cái chuyện tu ngược này rốt cục Phù Đạo sơn nhân làm sao mà làm được vậy chứ ?

Phù Đạo sơn nhân chột dạ sờ sờ mũi, cẳn nhẳn nói : "Sơn nhân nói rồi, qua xuất khiếu là tu tâm. Tu tâm đâu phải chuyện dễ dàng gì chứ. Cảnh giới xuất khiếu hay nhập thế quan trọng lắm sao ? Hừ, cô dẫn tu sĩ nhập thế lại đây cho sơn nhân đánh, ta đánh cho nó thừa sống thiếu chết cho coi ! Thôi, tu vi của sơn nhân ta tới đâu chẳng tới phiên con nít con nôi như cô bình phẩm, đừng có mà nhiều chuyện nữa !"

Kiến Sầu rốt cục cũng biết sư phụ mình xạo cỡ nào.

Nàng lí nhí sau lưng Phù Đạo sơn nhân : "Con nghĩ con hiểu tại sao thầy cứu nhiều người như vậy rồi, bọn họ ai cũng vô ơn bội bạc..."

Tại bị ép buộc hết đó mà !

Phù Đạo sơn nhân không buồn đáp, làm như chẳng nghe thấy : "Gió lớn quá, cảnh đẹp ghê, xem ta tay trái một con gà, tay phải một con vịt, hôm nay ăn no rồi, ngày mai ăn gì đây..."

Nói xong còn bắt đầu ư ử hát.

Kiến Sầu im lặng nhủ thầm : Thầy không phải vẫn còn ôm ngỗng đó sao ?

Con ngỗng trắng lớn được Phù Đạo sơn nhân ôm trong lòng ở phía trước không biết có phải linh cảm thấy nguy hiểm kề cận hay không mà đập đập hai cánh liên hồi.

Phù Đạo sơn nhân lại cũng chỉ cho là nó hứng chí, cười ha ha nói : "Ngỗng ngoan, ngỗng cưng, thông minh quá ! Ở dưới là Nhai Sơn rồi đó !"

Kiến Sầu ngẩn người.

Phù Đạo sơn nhân nhắm xuống một điểm ở phía dưới, nói : "Con đứng đó cho chắc, ta đáp xuống đây !"

A !

Kiến Sầu còn chưa kịp định thần lại đã cảm thấy nguyên thân kiếm Vô thình lình hụp xuống một cái, ngay sau đó liền lập tức chúc mũi băng băng lao xuống dưới !

Trong tích tắc đó, Kiến Sầu cứ ngỡ mình như sao băng đang sa xuống trần !

Hào quang lam sẫm vòng một đường ngoạn mục trên hoang nguyên bao la rồi nhào xuống trước một dải núi trùng trùng xanh thẳm.

Kiến Sầu đáp xuống trên một cái đài cao cạnh bờ sông, được tạc từ đá nguyên khối mà thành.

Trước bãi cát ven sông có con sông đang cuồn cuộn chảy xiết. Cao cao phía trên là cầu dây treo dài dài được lát bằng ván gỗ đã bạc xỉn màu, tựa hồ như vì chịu nắng chịu mưa lâu ngày nên trông mới cũ cũ như vậy.

Bên kia sông là một ngọn núi cao xanh biếc.

Kiến Sầu dõi nhìn đến hút tầm mắt mà vẫn chẳng thấy đỉnh của nó đâu, mây trắng lững lờ bồng bềnh quanh quanh lưng chừng núi, ngăn trở mọi cái nhìn tò mò của người bên ngoài.

Phù Đạo sơn nhân đứng bên cạnh Kiến Sầu, nhìn mãi thật lâu, thật lâu.

Tất cả ở trước mặt dường như không hề thay đổi gì.

Lão chầm chậm bước tới, giơ bàn tay nhăn nheo đặt lên cây cọc gỗ rêu xanh lòa xòa dựng cạnh cầu treo, thở dài nói : "Qua khỏi cây cầu này là Nhai Sơn rồi. Con đường này gọi là đường Nhai Sơn."

Đường Nhai Sơn.

Kiến Sầu dõi mắt nhìn dọc theo cầu treo. Bên kia cầu chính là Nhai Sơn.

Ngọn núi này quá cao, quá dốc, mặt quay ra bờ sông giống như một vách đá dựng đứng, trên đó dường như thấp thoáng có bóng dáng kiến trúc xây dựng, nhưng vì đứng xa quá nên nàng thấy không rõ lắm.

Phù Đạo sơn nhân cũng chẳng giải thích gì thêm, chỉ cất bước đi về phía trước.

Cầu treo rất dài, vượt qua cả gò núi thấp thấp bên bờ kia sông chứ không phải chỉ qua hết sông là thôi.

Kiến Sầu nhận ra nó vậy mà lại bắc hướng lên cao. Khi đi qua, dưới chân là sông dài chảy xiết, sóng nước cuồn cuộn, hơi nước mông lung mịt mờ phả tới, ẩm ướt mặt nàng.

Cầu treo có người đi lại rất hay tròng trành lắc lư. Kiến Sầu thiếu điều tưởng mình rớt xuống tới nơi.

Thật nguy hiểm.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra phía trước. Cầu treo dốc lài lài lên cao, bắc vào một nơi trên sườn núi ở bờ bên kia. Đầu cầu nơi đó khuất hẳn trong mây, trông mà cứ tưởng như dây thang dẫn thẳng lên thiên cung.

Đường Nhai Sơn vẫn còn rất dài.

Trong suốt thời gian đó, Phù Đạo sơn nhân không nói một tiếng nào.

Mãi cho đến lúc bọn họ đi tới bãi cát bờ bên kia, Kiến Sầu bất giác đứng khựng lại, dõi mắt nhìn trân trân ra bãi sông : "Sư phụ, ở đó..."

Đó là cái gì ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play