Bốn tiếng ấy lắng đọng biết mấy là điều !
Phù Đạo sơn nhân nghĩ đến đây hốt nhiên hùng khí sôi trào. Lão quẳng tiệt đùi gà, phất tay áo, giơ tay chỉ một cái !
- Kiếm tới !
Ào... ào... ào ! Cuồng phong nổi dậy, bộ quần áo lem luốc tả tơi trên người lão phần phật bay theo chiều gió !
Tiếp theo đó là tiếng kiếm ngân trong trẻo vang dài. Kiếm Vô -
Lăng không xuất hiện.
Một vòng sáng lam sẫm bắn phụt ra !
Ngay lúc đó, toàn bộ khách qua đường trên lộ lớn, ai nấy đều chú mục nhìn sang.
Mà Phù Đạo sơn nhân lại coi như chẳng có.
- Đi con, sư phụ dẫn con đi xem đất Thập Cửu Châu ! Lên kiếm !
Đứng nơi đầu mũi kiếm, Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu dõi mắt nhìn ra xa, tựa hồ hoàn toàn chẳng hề hay rằng đang có không bao nhiêu là người đang hết hồn hay ngạc nhiên nhìn mình, trong mắt lão chỉ có khói mây bồng bềnh phiêu lãng, chỉ có đại địa Thập Cửu Châu mênh mông vô biên, chỉ có mỗi -
Nhai Sơn xa xa nơi kia !
Trong tấm thân gầy guộc đó ẩn chứa một nguồn năng lượng khiếp người.
Mà phong thái ấy cũng thật chẳng khác gì một gốc cổ thụ gân guốc vươn cao chất ngất.
Kiến Sầu nhìn cảnh tượng trước mắt mà khát vọng trào dâng, không những vậy trong lồng ngực cũng tự nhiên dào dạt hùng tâm tráng khí !
Nàng cười đáp : "Đồ nhi tuân lệnh !"
Cử chỉ ngự kiếm của nàng cũng thành thục dị thường, thân vừa đứng vững thì Phù Đạo sơn nhân liền cười dài một tràng, bắt quyết ngay lập tức !
Kiếm Vô bay vút đi !
Một đạo hào quang xanh biếc thấu thẳng trời xanh, vù vù xé gió lao về phía trước !
Trên mặt đất, nhiều tu sĩ kinh ngạc phóng mắt trông theo.
Bên tòa lầu cao ven đường.
Có một ông lão đang cúi cúi đánh cờ nói chuyện với người thanh niên bên cạnh mình. Vừa mới hạ con cờ trong tay xuống xong, thình lình lão bỗng chợt ngẩng phắt đầu lên, nhìn ra chân trời xa xa.
Một đạo hào quang lam thẫm đột nhiên bùng lên !
Đây là...
Ngay tức khắc, ông lão liền mở tròn mắt nhìn rồi đứng bật dậy : "Đây là..."
- Sư tôn, sao vậy thầy ?
Người thanh niên giật mình sững sờ, tưởng xảy ra chuyện lớn nên liền vội vàng cất tiếng hỏi han.
Ánh mắt ông lão nọ cứ dõi theo đạo hào quang đang dần dần mất hút nơi xa, lâu thật lâu sau cũng vẫn không thu lại nổi, giọng nói nghe ra vừa lập cập vừa bàng hoàng : "Là Nhai Sơn, trưởng lão chấp pháp trung vực ! Tu sĩ Nhai Sơn trở về rồi..."
Trưởng lão chấp pháp ?!
Là cái vị Nhai Sơn bỏ lơ chức vụ ba trăm năm nay đó sao ?!
Thanh niên kia kinh ngạc khôn xiết, đưa mắt nhìn theo sư tôn mình.
Mà đạo lam quang kia thì đã biến mất vào khói mây mênh mông, hòa thành một màu với nền trời xanh biếc, chẳng còn thấy đâu tăm tích.
Kiến Sầu đứng bên trên, bay cao dần lên theo kiếm, tiến thẳng về phía đông bắc, tầm mắt từ đó cũng dần dần trở nên rộng mở.
Nàng nhìn thấy được ranh giới rõ rệt giữa đại dương với lục địa, thấy được một con sông lớn chảy từ đông bắc sang tây nam rồi cuồn cuộn đổ vào biển khơi; và thấy được cả một tòa lầu cao vút xuyên mây đứng bên bờ sông.
Đồng bằng bạt ngàn, xanh biếc một miền; cổ thụ chọc trời như mây màu lục tầng tầng lớp lớp phủ rợp đất Thập Cửu Châu.
Giữa lưng chừng không, mây bay lững lờ, càng lên cao càng lãng đãng mỏng đi.
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn, mặt trời chói chang trên cao tựa hồ như đưa tay ra là có thể chạm tới. Nàng cúi xuống xem, thi thoảng cũng có hào quang pháp bảo bay vút qua, có lẽ là tu sĩ khác của Thập Cửu Châu đang xuyên mây đi ngang qua.
- Sư phụ, Nhai Sơn vẫn ở phía đông bắc sao ?
Kiến Sầu vừa nhìn vừa hỏi.
Tiếng của Phù Đạo sơn nhân trong gió vẫn luôn rõ ràng vang khỏe như trước : "Còn ở phía trước đó ! Qua khỏi vùng đất Vọng Giang lâu này là Tả Tam Thiên trung vực, đi thêm chút nữa không xa sẽ tới sơn môn Nhai Sơn."
Kiến Sầu nghĩ ngợi một lát liền líu lưỡi không thôi : "Lúc đi, chúng ta bắt đầu đi từ địa giới Vọng Giang lâu, mà bay lâu như vậy vẫn chưa ra khỏi Vọng Giang lâu hả thầy ?"
- Sắp rồi !
Phù Đạo sơn nhân hào sảng bật cười.
- Vọng Giang lâu vốn ở nơi tiếp giáp giữa sông với biển, thông với đường bộ và cả đường biển. Đồ dùng, tiên dược hay linh bảo đều phải lưu thông qua chỗ của họ, bởi vậy Vọng Giang lâu mới được coi như là bậc địa chủ của Thập Cửu Châu ta, thành thử phạm vi thế lực mới bành trướng lớn như thế. Chỉ nội khu vực Vọng Giang lâu quản lý thôi đã lớn bằng cả Tả Tam Thiên trung vực rồi.
- ... Lớn đến vậy sao...
Kiến Sầu thấy hơi có chút quá sức tưởng tượng.
Phù Đạo sơn nhân lắc đầu thở dài : "Đáng tiếc, cũng chẳng để làm gì, tu giới trước giờ đều chẳng lấy phạm vi thế lực mà luận anh hùng."
Coi vậy mà không phải vậy.
Dựa vào những gì từng chứng kiến dọc đường, Kiến Sầu thấy sự tôn trọng của con người ta đối với Nhai Sơn chỉ có tăng chứ không có giảm, nhiều khi cũng có cả kiêng kỵ hay ghen ghét thật nhưng Vọng Giang lâu thì lại chẳng có ai nhắc tới bao giờ, từ đó mà xét thì hai bên đúng là khác biệt một trời một vực.
Kiến Sầu cũng chẳng thấy hứng thú với Vọng Giang lâu, bèn đổi chủ đề hỏi : "Vậy phái Tiễn Chúc với Vô Vọng trai thì sao hả thầy ?"
- Lại nhớ tới cái con bé Nhiếp Tiểu Vãn đó phải không ?
Phù Đạo sơn nhân cũng hiểu tâm tư nàng : "Nhai Sơn ta với các môn phái lớn của Tả Tam Thiên trung vực đều có liên lạc với nhau. Xảy ra chuyện lớn như vừa rồi, chắc chắn sau khi Trương Toại xử lý mọi việc xong xuôi sẽ nhờ trưởng mối sư môn gửi tin cho Nhai Sơn. Vô Vọng trai chắc cũng thế thôi. Đến lúc đó con sẽ biết, không phải lo."
Kiến Sầu nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
Kể từ khi từ giã ở đảo Đăng Thiên, điều làm nàng lo lắng nhất cũng chỉ có Nhiếp Tiểu Vãn.
Cũng chẳng biết bọn họ bây giờ ra sao.
Phù Đạo sơn nhân lại nhìn sự việc có vẻ rất thoáng : "Tu hành năm tháng cực dài, trăm ngàn năm cũng chỉ như trong nháy mắt. Có dịp gặp nhau thì trước sau gì cũng sẽ có dịp gặp lại. Nếu con chăm chỉ tu hành, ba năm sau sẽ là tiểu hội Tả Tam Thiên, chắc chắn sẽ còn gặp lại. Có khi gặp phải chuyện gì đột xuất khác, không chừng cũng sẽ chẳng lâu tới như vậy. Với lại, Vô Vọng trai cách Nhai Sơn coi như cũng không xa lắm..."
- Coi như cũng không xa lắm sao thầy ?
Kiến Sầu sốt ruột hỏi lại.
Phù Đạo sơn nhân thong thả bấm bấm đốt ngón tay, đáp tỉnh như không : "Ừ, tính theo tu vi của tu sĩ trúc cơ thì bay chừng bảy tám ngày."
- ...
Kiến Sầu hết biết nói sao. Nàng bây giờ chẳng qua mới chỉ là kẻ vừa nhập môn, tu vi tàm tạm tới luyện khí mà thôi.
- Phải rồi, vậy tu vi sư phụ đến đâu ? Đồ nhi nghe bọn họ nói thầy lợi hại lắm.
- Ta hả ?
Phù Đạo sơn nhân nhướng mày, ra chiều khiêm tốn : "Sư phụ con chẳng lợi hại lắm đâu, ba trăm năm trước tu vi đã là nhập thế."
Kiến Sầu tức khắc liền xòe ngón tay đếm đếm.
Luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, xuất khiếu, nhập thế !
Bậc thứ sáu rồi !
Kiến Sầu bây giờ cũng đã biết sơ sơ mỗi một cảnh giới tiến giai khó khăn nhường nào, trong lòng không khỏi thán phục : "Ba trăm năm trước tu vi đã là nhập thế, vậy lúc này sư phụ chắc phải tới phản hư cảnh giới thứ bảy hay hữu giới - thứ tám rồi đúng không ?"
- ...