Kiến Sầu quay người, vạch đám đông băng đi, chẳng muốn nhìn thêm lấy một lần nào nữa. Phù Đạo sơn nhân ở phía sau cả người ngơ ngơ ngác ngác :
- Kiến Sầu, Kiến Sầu nha đầu !
Ái chà, cái con nhỏ này, chạy đi đâu vậy không biết ?
Đang tính cho nó xem chơi tên mình một chút đây !
Thiệt là ! Sư phụ của nó ít có lúc nào vinh quang như vậy lắm, nhiều thiên bia vẫn còn tên của lão kìa !
Cái con nhỏ này, không biết chiều lòng người ta một chút nào hết à !
Phù Đạo sơn nhân thở phì phì, rảo bước ôm con ngỗng trắng to đang khổ sở muốn chết trong lòng chạy theo : "Cô nói đi, cô đâu ưa sư phụ gì mấy phải không ? Cái gì mà đi nhanh vậy, ta chọc tức cô sao ?"
Lúc ra tới phía ngoài, Kiến Sầu đưa mắt nhìn quanh, thấy quảng trường to rộng mênh mông, đại dương bao la vô bờ, thậm chí trên mặt biển vẫn còn mấy chiếc thuyền phàm kiểu dáng lạ lùng đang lướt sóng xa xa, đến lúc này lồng ngực mới trở nên nhẹ nhõm hẳn.
Nàng dừng bước, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt cáu kỉnh bực bội của Phù Đạo sơn nhân, mỉm cười nói : "Sư phụ hiểu lầm đồ nhi rồi. Sư phụ là người nổi tiếng kinh tài tuyệt diễm như vậy, con ngưỡng mộ uy danh từ lâu, còn cần phải ngó cái đống bia Cửu Trọng Thiên kia mới biết sao ? Cho nên con mới không thèm đi coi đó."
Lần đầu tiên lão mới nghe nó nịnh được một câu ngon lành đường hoàng thế này.
Phù Đạo sơn nhân nhìn Kiến Sầu, hiểu ra cái bộ dạng mất hồn của nó thì không khỏi chuyển tay khác ôm ngỗng, ôn tồn vỗ vỗ vai nàng, ý vị thông cảm nói : "Đồ nhi à, vi sư rất thích con ăn ngay nói thẳng vậy đó !"
- ...
Da mặt Phù Đạo sơn nhân thì ra vậy mà còn dầy hơn nàng tưởng một chút.
Kiến Sầu lanh ý gật gật đầu, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn : "Vậy bây giờ đi được rồi ha thầy ?"
Lần này Phù Đạo sơn nhân rất vui vẻ, lúc bước chân đi, bộ dạng nhanh nhẹn thoải mái thấy rõ. Con ngỗng trắng to trong ngực lão rướn cái cổ dài ngoằng lên, ngoẹo nhìn ra sau. Nàng nhìn nó mà không biết sao cứ cảm thấy hình như cái con này đang kênh kênh liếc xéo mình.
Kiềm lòng chẳng đặng, Kiến Sầu lại hỏi : "Sư phụ, lúc thầy từ am Thanh Phong quay về con không thấy con ngỗng này. Thầy giấu nó ở đâu ?"
- Ẩn giới am Thanh Phong nguy hiểm như vậy, ngay sơn nhân ta cũng còn xính vính muốn chết chứ ở đó mà mang nó theo. Dĩ nhiên là phải cột nó lại ở bên ngoài rồi. Lỡ có bề gì nó thương tật, u đầu mẻ trán thì sao ?
Nói xong, lão miết miết ngón tay lên cái trán trơn bóng của con ngỗng, cười nựng : "Có phải không hả, ngỗng cưng !"
- ...
Thắc mắc cũ lại thừa dịp nổi lên : Rốt cục ai mới chính là đệ tử ruột của thầy đây ?
Kiến Sầu nghĩ chắc chắn chẳng phải là mình.
Quảng trường cạnh bờ biển rất lớn, Kiến Sầu với Phù Đạo sơn nhân đi một hồi lâu mới tới được rìa quảng trường. Phóng mắt mà trông, trước mặt là biển khơi mênh mông, sau lưng là một miền đồng bằng bạt ngàn rộng rãi. Chạy dọc theo bờ biển là một dải núi thấp thấp, lầu gác nhà cửa không ít, trông tựa như thành trấn ven biển.
Chỗ này đã là Thập Cửu Châu rồi.
Người qua kẻ lại quần áo trang phục đều khác khác nhau, màu sắc thì lại càng đa dạng hơn nhiều, chất liệu này nọ cũng lạ lùng cổ quái.
Kiến Sầu vừa đi vừa nhìn, cảm thấy thật đúng là được mở rộng tầm mắt.
Phù Đạo sơn nhân từ trên bậc thềm cạnh quảng trường bước xuống, cười nói : "Chỗ này coi như là bờ biển tây nam Thập Cửu Châu, chặng cuối của mười ba đảo tiên lộ, bởi vậy mới cực kỳ náo nhiệt. Nhưng ở đây cũng chẳng phải là chỗ an toàn, đi đường phải biết cẩn thận, không thôi mất mạng đó."
- Vậy hả thầy ?
Nhìn sao đi nữa cũng giống như một chỗ bình thường thôi mà.
Kiến Sầu không hiểu nguy hiểm từ đâu ra.
Phù Đạo sơn nhân thần thần bí bí chỉ về phía bên trái. Đây cũng chính là phía bắc.
- Từ đó cứ đi tiếp tới thì sẽ gặp sông Cửu Đầu chảy xuyên Thập Cửu Châu. Bên bờ sông có cái lầu cao là Vọng Giang lâu. Đây là tông môn đặc biệt nhất ở trung vực Thập Cửu Châu chúng ta.
Lão lại chỉ sang bên phải, phía nam bọn họ.
- Từ bên này xuôi nữa về phía nam, gần biển có vùng lầu các cao xây quay mặt ra biển. Chỗ này cũng có một nguồn thế lực lớn, tên là Vọng Hải lâu, sức tương đương với Vọng Giang lâu.
Vọng Giang lâu, Vọng Hải lâu.
Kiến Sầu bất giác lấy làm lạ : "Tên của hai tông môn này sao nghe na ná vậy thầy ?"
- Đúng rồi, bởi vậy sơn nhân mới nói...
Phù Đạo sơn nhân vân vê chòm râu lưa thưa mấy sợi dưới cằm, ánh mắt thâm trầm tựa như một bậc trí ngu... a không... trí giả.
- Hai nhà này đánh nhau như cơm bữa. Vốn ở Thập Cửu Châu chỉ có mỗi một Vọng Giang lâu thôi. Tông môn này từ lâu đã tách hẳn khỏi trung vực, coi như không thuộc Tả Tam Thiên nữa, lớn đến phát khiếp. Ai ngờ về sau nội bộ lục đục, tự đấu đá nhau, một nhà phân thành hai nhà, bởi vậy mới có thêm Vọng Hải lâu.
Nàng hiểu rồi.
Kiến Sầu cúi đầu nhìn vùng đất dưới chân. Chỗ hai thầy trò đang đứng chính là giáp ranh giữa Vọng Giang lâu với Vọng Hải lâu. Vậy ra, đây chẳng phải là chỗ dễ gặp rắc rối nhất sao ?
Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi đáp : "Chúng ta đi Nhai Sơn làm sao hả thầy ?"
Có một người tình cờ đi ngang qua bên cạnh hốt nhiên bỗng quay mặt lại nhìn Kiến Sầu, bạn đồng hành từ phía sau vượt lên, hỏi : "Sao vậy ?"
Người nọ nhún nhún vai, vội vàng đi tiếp tới cùng với bạn, đáp : "Ái chà, dân quê Thập Cửu Châu ta thực đúng là càng ngày càng đông. Mới rồi cô kia vậy mà lại hỏi làm sao đi Nhai Sơn. Ôi Nhai Sơn !"
- Ha ha ha, thiệt không ? Người hoang tưởng lúc nào cũng lắm...
- Chao ôi... ...
Kiến Sầu nghe xong, không khỏi có chút hết đường nói.
Nàng nghiêng đầu nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Lão đắc ý nhướng nhướng mày, thấy sắc mặt Kiến Sầu thì chịu hết nổi, hầm hầm bảo : "Tới lúc này rồi không lẽ tự tâm con không cảm thấy khoái chí tự hào sao ? Con nhìn con đi, cái thái độ này là thế nào đây hả ?"
Kiến Sầu khó hiểu hỏi : "Nhai Sơn... Tại đồ nhi thấy lạ lạ, bọn họ đối với Nhai Sơn..."
- Kính ngưỡng khôn cùng, xa không thể với. Phải quá còn gì ?
Phù Đạo sơn nhân lúc này không giỡn hớt nữa. Lão mò mò lấy đùi gà ra, điềm nhiên nhìn con đường trước mắt.
Nhai Sơn...
Ba trăm năm không gặp rồi.
- Còn tại sao thì chờ chừng nào thấy rồi con sẽ biết.
Đến lúc đó sẽ hiểu tại sao khi nhắc tới Nhai Sơn ai cũng có giọng điệu đó, cũng tỏ thái độ như vậy.
Từ ngày bắt đầu tu hành cho đến nay, Phù Đạo sơn nhân luôn tự hào về Nhai Sơn. Mà Kiến Sầu cũng vậy, cũng sẽ tự hào về Nhai Sơn ngay từ bước chân vào miền đất Thập Cửu Châu này.
Môn hạ Nhai Sơn.