- ...
Hiện giờ, Kiến Sầu chỉ muốn thở hắt ra, hỏi một câu : Rốt cục là chuyện gì thế này ?
Rõ ràng Thẩm Cửu, người tự xưng là tứ đệ tử của Phù Đạo sơn nhân chỉ hỏi mình có đạo lữ hay không thôi thế mà liền lập tức ăn ngay một tràng la ó phản đối của tất cả đệ tử Nhai Sơn vẫn còn đang tụ tập phía dưới !
Đã vậy...
Những gì bọn họ nói thật đúng là nghe muốn đổ mồ hôi lạnh.
Nếu trên suốt quãng đường tới Thập Cửu Châu không từng đích thân mắt thấy tai nghe, không có hiểu biết rõ ràng về tiếng tăm của Nhai Sơn ở bên ngoài trước, Kiến Sầu chắc có lẽ đã tưởng mình rơi vào tay thổ phỉ mất rồi.
Phía trước, Thẩm Cữu thanh tao nho nhã cũng nghe thấy tiếng ồn ào phản đối từ phía sau lưng dội tới. Hắn ngượng ngập cười với Kiến Sầu : "Kiến Sầu sư tỷ thứ cho, đệ tử Nhai Sơn ta trước giờ vẫn luôn ngốc nghếch khờ khạo nhất trên toàn Thập Cửu Châu này, bởi vậy mới không rành cách đối nhân xử thế cho lắm, để từ từ rồi đệ sẽ thay tỷ dạy dỗ bọn họ một trận."
- Tầm bậy !
Phía dưới liền lập tức có người không thèm đếm xỉa tới mặt mũi hắn mà hả họng gào to : "Mụ nội nó, chơi gác người ta ! Ỷ mình được dẫn đường cho Kiến Sầu sư bá là ra tay trước hả ?!"
Thẩm Cửu bạch y như tuyết, cái mặt đang tươi cười đẹp đẽ đến không chê vào đâu được rốt cục cũng hơi biến sắc. Kiến Sầu chỉ thấy hắn ung dung quay người lại, từ trên thạch đạo cao cao đối mặt với đám đông đang ầm ĩ bên dưới.
- Hồi nãy, đứa nào kêu gào, muốn theo đuổi Kiến Sầu sư tỷ thì đứng ra đây cho ta !
- ...
Cả đám bên dưới tức khắc im bặt.
Thấy không hiểu nổi, có mấy người đầu óc chậm tiêu rốt cục cũng vỗ ngực đứng ra : "Có tụi tôi đây !"
- Tụi bây hả ?
Thẩm Cửu nhếch môi cười, một nụ cười vừa lành lạnh vừa thánh thiện lạ thường. Hắn khoanh tay trước ngực, xạc cho một tràng : "Tụi bây vai vế thế nào hả ? Vậy mà cũng có đủ trình độ theo đuổi Kiến Sầu sư tỷ ta sao ? Hai đứa các ngươi còn phải gọi người ta là sư bá kia kìa ! Có muốn ta nói chuyện này với chưởng môn không, để coi ổng nói sao ! Rồi thử nghe các trưởng lão ý kiến thế nào cho biết !"
Má ơi !
Chúng tu lập tức tắt tiếng.
Tới bây giờ, nguyên một đám não tàn mới bắt đầu coi như bình tĩnh lại.
Nói cho chưởng môn, trưởng lão biết ?
Vậy thì còn sống gì nổi chứ ?
Bọn họ tuyên bố muốn theo đuổi Kiến Sầu sư bá mới tới, lỡ như chuyện thành thì cái vụ vai vế tính sao ?
Không lẽ sau này để sư phụ mình gặp mình còn phải cúi đầu hành lễ nữa ?
Nên nhớ, chưởng môn với bốn lão trưởng lão thấy Kiến Sầu còn phải kêu là "Đại sư tỷ" nữa kia kìa.
Tất cả được Thẩm Cửu khai sáng rốt cục cũng tỉnh hồn ra.
Nhìn hắn mủm mỉm cười, mặt mũi thánh thiện vui vẻ, ai nấy đều lạnh sống lưng.
Cái thằng quỷ Thẩm Cữu chết toi này !
Nó khinh người quá đáng mà !
Có người không phục nói : "Nhưng Kiến Sầu sư bá rõ ràng là của tất cả chúng ta, ngươi lấy cái quyền gì mà theo đuổi trước ?"
- Lấy quyền gì hả ?
Thẩm Cữu nghiêng nghiêng vặn vặn cần cổ, giơ tay chỉ vào mặt mình : "Mặc dù Nhai Sơn chúng ta đều dựa mặt kiếm cơm, nhưng dựa vào cái quyền ta là người đẹp trai nhất Nhai Sơn được chưa ? Các ngươi bất mãn như vậy là muốn tuốt kiếm đấu một trận phải không ?!"
Nói đến hai tiếng "tuốt kiếm" sau cùng, giọng Thẩm Cửu thình lình đanh lại.
Trong tích tắc đó, một quầng đấu bàn chu vi hai trượng liền sáng lên trên thạch đạo Nhai Sơn quanh lưng chừng núi ! Giữa sắc trời đang càng lúc càng tối dần, thứ ánh sáng trắng bạc uy nghi vừa thình lình hiện ra đó trông sắc nét chói lọi đến lóa mắt !
Đấu bàn quay nhanh khiến linh khí cũng xoay tít theo !
Thẩm Cữu đứng đó, y bào phần phật tung bay, khuôn mặt được hào quang đấu bàn ở dưới hắt sáng càng trở nên tuấn tú khôi ngô hơn bao giờ hết.
Chúng đệ tử Nhai Sơn đứng dưới quảng trường nhìn lên, thấy Thẩm Cữu đứng ngay giữa đấu bàn thì đồng loạt im hơi lặng tiếng.
Thẩm Cữu bây giờ vậy mà đã là tu sĩ nguyên anh rồi !
Tuốt kiếm á ?
Bọn họ làm gì có tư cách nói đến chuyện tuốt kiếm so tài với hắn chứ ?
Đúng là biến thái !
Ăn hiếp người ta trắng trợn ra đó !
Tiếc thay, chẳng ai dám hó hé lấy một câu.
Thấy mình vừa xuất đấu bàn ra đã chấn kinh không biết bao nhiêu là người, Thẩm Cữu cũng thở phào nhẹ nhõm trong bụng.
Hắn quay sang đầu sang nhìn Kiến Sầu.
Ánh mắt nàng lúc này đang chăm chú quan sát đấu bàn dưới chân hắn, trông ra có vẻ hứng thú vô cùng.
Thẩm Cữu động tâm niệm, đấu bàn vạn tượng dưới chân liền lóe lên một cái rồi biến mất khỏi mặt đất.
Hắn lại quay mặt về phía đám đông, dịu giọng nói : "Thôi xong, các sư điệt đi về trước đi. Trời cũng đã tối rồi, hôm nay được chư vị đón tiếp thế này chắc đại sư tỷ xúc động lắm. Sư tôn còn giao cho ta thu xếp ổn thỏa cho đại sư tỷ, không thể lề mề được, mọi người có gì chờ mai hẵng gặp. Còn như bất mãn hay không phục sao nữa thì cứ lên đài Bạt Kiếm xử !"
- Được rồi, thôi giải tán đi !
- Ta vốn chỉ muốn đi xem náo nhiệt cho vui. Nhai Sơn chúng ta có nữ đệ tử đầu tiên thì chẳng bao lâu nữa sẽ lại có thêm nhiều nữ đệ tử khác nữa đúng không ?
- Ha ha ha, đúng đó !
- Nhìn Kiến Sầu sư bá có vẻ hiền ghê, chẳng giống Phù Đạo tổ sư bá chút nào ha.
- Ta cũng lấy làm lạ, tổ sư bá sao lại thu... đệ tử bình... bình thường như vậy ?
- Hay Kiến Sầu sư bá cũng chỉ có bề ngoài hiền lành thôi ?
- Không thể nào...
Có người bắt đầu than vãn.
Giữa tiếng bàn tán xôn xao to nhỏ, đám đông cuối cùng cũng tản đi gần hết.
Kiến Sầu đứng yên tại chỗ nghe được từ đó không ít chuyện.
Nàng nhìn Thẩm Cữu, ánh mắt sâu thẳm muốn như tìm hiểu đôi điều.
Cái vị tứ sư đệ này dường như hơi khác với người thường.
Thẩm Cữu thấy mọi người đã tản đi hết thì đắc ý huýt sáo một tiếng. Hắn vui vẻ trở lại bên cạnh Kiến Sầu cười nói : "Giờ bọn họ đi hết, coi như yên tĩnh thoải mái được rồi. Sư phụ giao tỷ cho đệ, thôi chi bằng đệ dẫn sư tỷ đi một vòng thăm Nhai Sơn nha."