Bịch một tiếng, Phù Đạo sơn nhân rốt cục cũng hạ xuống, vừa cất thanh kiếm Vô dơ hầy lại còn nứt nguyên một đường lớn xong thì liền bù lu bù loa khóc to.
Kiến Sầu vội vàng quay lại nhìn.
Cả người lão lem luốc máu, quần áo te tua, cái mặt nhăn nheo già nua dầy dạn gió sương đang méo xệch mếu máo, so với lúc mới gặp thì tàn tạ thê thảm hơn không biết bao nhiêu lần. Dĩ nhiên...
Kiến Sầu còn nhìn thấy cả con ngỗng trắng to bộ dạng khổ sở gần chết đang bị lão ôm chặt trong ngực.
Trước khi đi am Thanh Phong, Phù Đạo sơn nhân đã ôm con ngỗng đi. Về sau lão quay lại kéo Kiến Sầu đi cho đủ số thì nàng không thấy nó đâu nữa. Nàng lúc đó cứ tưởng con ngỗng mình nuôi làm bạn bấy lâu chết rồi, không ngờ...
Kiến Sầu nghe Phù Đạo sơn nhân than thở bai bải chẳng khác gì trời sập tới nơi mà khóe miệng nhếch nhếch, thấy mình lo lắng cho đã thật đúng là công cốc.
- Đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà sư phụ còn mang ngỗng đi là sao ?
- Cái này, cái này là ngỗng của ta mà !
Phù Đạo sơn nhân chẳng mắc cỡ mà còn lấy làm đắc ý. Dường như quá mệt, lão le lưỡi, thả mông cái bịch xuống đất, rồi mới liền thở hắt ra một hơi thật dài.
Cứ chốc chốc nhát nhát lão lại vuốt vuốt đầu con ngỗng, bộ lông bóng mượt của nó sờ dưới tay thật dễ chịu.
- Thư giãn, đời bây giờ mới gọi là thư giãn a...
Lão cứ vuốt một cái là con ngỗng trắng to run lên, đập đập hai cánh, ra bộ bất mãn dữ dội.
Tiếc thay, Phù Đạo sơn nhân lại hoàn toàn chẳng hề cảm thấy cử chỉ của mình là đang "hành hạ" nó hay có gì quá đáng. Bụng dạ phơi phới, lão hỏi Kiến Sầu : "Còn con ? Sao thấy trên người cũng dính máu vậy hả ?"
Cũng có máu á ?
Kiến Sầu vẫn còn mải đờ ra nhìn dáng vẻ Phù Đạo sơn nhân, hoàn toàn chẳng dè lão vậy mà thình lình bỗng hỏi đến mình. Đến bây giờ cúi đầu nhìn xuống mới hay trên người mình đúng là dính máu nhạt nhạt.
Nàng nghĩ nghĩ.
- Không phải là máu của con. Là... máu của Tiểu Vãn sư muội đó.
- Có chuyện gì sao ?
Tay Phù Đạo sơn nhân đang vuốt ve con ngỗng liền chững lại.
Lão nhíu mày giương mắt chăm chú nhìn Kiến Sầu, bấy giờ mới thấy tuy mắt nhìn hoạt bát sinh động nhưng thái độ thì không được thoải mái cho lắm.
Bốn người kia bằng mặt mà không bằng lòng lão đã nhìn ra từ lâu. Nhưng đang lúc tình thế nguy cấp, cả đám cho dù có mâu thuẫn cũng phải ráng mà nhịn xuống. Huống chi Kiến Sầu hoàn toàn càng chẳng dính dáng gì về lợi ích, cho dù trong ẩn giới chúng có lấy được cái gì đi nữa, rồi về sau đâm ra thù nhau cũng sẽ chẳng vạ lây tới nàng.
Lúc đó lão kéo nhét Kiến Sầu cho đủ số một là bởi vì vừa hay rất phù hợp, hai là vì nguy hiểm gần như bằng không.
Nhưng không biết bây giờ lại xảy ra chuyện gì ?
Phù Đạo sơn nhân chờ Kiến Sầu trả lời.
Nàng suy nghĩ sắp xếp trình tự xong xuôi liền nhất nhất kể lại cho lão nghe mọi chuyện xảy ra kể từ sau khi truyền tống khỏi lòng núi am Thanh Phong.
Phù Đạo sơn nhân mới ban đầu còn đỡ nhưng sau đó thì nhíu tít mày : "Con nói người đuổi giết Hứa Lam Nhi là Đào Chương phải không ?"
- Đúng là cái tên này.
Kiến Sầu nhớ tới lời Hứa Lam Nhi, lại tiếp : "Hứa Lam Nhi nói y chính là đệ tử của Ngũ Di tông."
Về tông môn trong Thập Cửu Châu, Kiến Sầu một mảy cũng không biết nhưng Phù Đạo sơn nhân thì lại rất rõ ràng. Lão nghĩ ngợi một hồi rồi giải thích : "Trong số các tông môn ở Tả Tam Thiên trung vực, nếu ta nhớ không sai thì Ngũ Di tông xếp trong năm vị trí đầu, được liệt vào hàng "Thượng Ngũ". Hứa Lam Nhi chỉ xuất thân từ một cái phái Tiễn Chúc nhỏ xíu mà cũng dám ra tay với đệ tử Ngũ Di tông, lần này bị vậy coi như cũng đáng đời."
- "Thượng Ngũ" hả thầy ?
Kiến Sầu lại bắt đầu hỏi.
- Thôi, vốn ta không tính nói nhiều chuyện như vậy nhưng dù sao cũng sắp tới Thập Cửu Châu rồi, cái gì cần biết cũng phải cho con biết.
Một cái đùi gà chớp mắt liền hiện ra trong tay Phù Đạo sơn nhân, lão vừa ngoạm một miếng, hơn nửa cái đùi liền trơ khẳng.
Kiến Sầu nhìn mà hết biết.
Phù Đạo sơn nhân vừa ăn vừa nói : "Thập Cửu Châu phân ra thành bốn vực : nam, bắc, trung, cực. Cái này thầy có cho con biết rồi. Nói cho dễ hiểu thì trung vực là một phần của Thập Cửu Châu. Mặt tây trung vực là đồng bằng sông núi bao la, tông môn hằng hà sa số san sát như rừng, quy mô lớn nhỏ đủ cả, nhân số cái nhiều cái ít. Do đông như vậy nên xưa nay đều mang danh "Tả Tam Thiên". Trong số đó, năm tông môn mạnh nhất được gọi là "Thượng Ngũ". Sau thì tính tới số lượng, có lúc kêu "Trung ngũ thập lục ", có lúc kêu "Nhị bách ngũ", các môn phái nhỏ khác thì được liệt hết vào hàng "Tiểu Tam Thiên"."
- Hóa ra là vậy, còn tiểu hội Tả Tam Thiên thì sao hả thầy ?
Kiến Sầu chợt hỏi.
Phù Đạo sơn nhân ngẩn người : "Con sao biết được cái này ?"
- Tại Tiểu Vãn sư muội có nhắc tới.
Nhắc tới Nhiếp Tiểu Vãn, vẻ mặt Kiến Sầu liền xìu xuống : "Hình như nó rất muốn tham gia, lại còn hỏi con có đi không. Con không biết nên không trả lời."
- Đi, đi chứ sao không !
Phù Đạo sơn nhân tròn mắt trừng lớn, đùi gà quăng xoẹt xuống đất, khí thế bừng bừng : "Sơn nhân ta lâu lắm rồi không có đi xem tiểu hội Tả Tam Thiên. Ta nói cho con hay, đây là sự kiện lớn nhất ở trung vực chúng ta đó. Tông môn Tả Tam Thiên hằng hà sa số đều tuyển đệ tử cho tham gia. Lần nào cũng ra được một số người kinh tài tuyệt diễm ! Sư phụ con năm xưa là từ tiểu hội Tả Tam Thiên mà nên đó !"
Kiến Sầu hiểu ra, thấy nó có điểm giống như thi cử các cấp ở thế giới phàm tục.
Nhưng Thập Cửu Châu thì chắc chắn sẽ tự do hơn một chút.
Nàng chợt tò mò hỏi : "Vậy trong tiểu hội Tả Tam Thiên hồi đó, sư phụ đứng nhất phải không ?"
- ...
Tiên sư cha nó, đúng là không có ngày nào yên thân mà !
Phù Đạo sơn nhân chết lặng nhìn Kiến Sầu, trong bụng quạu đến nỗi thật chỉ muốn vo tròn bóp dẹt cái đứa đồ đệ này liệng xuống biển cho cá ăn cho xong.
Lão kiềm lòng một hồi thật lâu, sau mới bình tâm tĩnh khí mà ôn tồn trịnh trọng nói với Kiến Sầu : "Đồ nhi à, danh lợi đều là thứ ngoài thân, con sao cũng lại quan trọng mấy cái xếp hạng đó vậy ? Ta nói cho con biết..."
A.
Kiến Sầu ngước mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Cái giọng điệu này nàng quen quá rồi.
Kiến Sầu làm như ù ù cạc cạc không hiểu, đáp : "Đồ nhi xin ghi nhớ lời dạy của thầy. Vậy ra sư phụ năm đó chắc chắn là lợi hại cực kỳ, áp đảo quần hùng đúng không ?"
- Bao nhiêu đó mà nhằm nhò gì !
Được Kiến Sầu khen vống lên như vậy, Phù Đạo sơn nhân liền phổng mũi.
Lão làm bộ cao nhân tiên phong đạo cốt, vuốt vuốt chòm râu lơ thơ dưới cằm : "Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, ba năm nữa, sư phụ chỉ mong sao con cho thầy được nở mày nở mặt !"
- ...
Tự nhiên Kiến Sầu liền thấy áp lực, nặng nề hẳn lên, có điều ngay sau đó lại là một niềm háo hức lạ lùng.