Nhiếp Tiểu Vãn trông mong như vậy rốt cục là vì cái gì đây ?
Nàng chớp chớp mắt đáp : "Hứa Lam Nhi chắc cũng sẽ có mặt phải không thầy ? Với lại nếu Đào Chương có thể tìm Hứa Lam Nhi trả thù, hơn nữa còn muốn móc mắt nó thì đồ nhi cũng có quyền làm vậy đúng không ?"
- Khụ... khụ... khụ !
Phù Đạo sơn nhân mới vừa mới mò đùi gà ra ăn liền thiếu điều muốn hóc xương mà chết. Lão sửng sốt giương mắt nhìn Kiến Sầu : "Con điên rồi hả ? Không lẽ lại đi báo thù cho cái con bé Nhiếp Tiểu Vãn đó ?"
- Cũng chẳng phải... tại trong bụng nuốt không trôi cục tức thôi.
Kiến Sầu chỉ hỏi cho biết, vạn nhất có khi cần thì sao ?
- Chậc... chậc...
Phù Đạo sơn nhân quay quay đùi gà trên đầu ngón tay, đi từng bước một vòng vòng quanh Kiến Sầu, nghĩ tới câu hỏi của nàng mà càng lúc càng thấy đứa đồ đệ này thật tốt. Lão rất ưng !
- Sư phụ ?
Kiến Sầu chẳng biết lão nhìn cái gì, trong bụng hơi hoảng.
Phù Đạo sơn nhân cười hắc hắc hai tiếng, nói : "Con nha, chừng nào về Nhai Sơn phải ráng tu luyện cho giỏi. Thập Cửu Châu vậy mà lại là một chỗ rất tốt. Chỉ cần thực lực con mạnh hơn người ta thì đừng nói báo thù, muốn giết hết cái Thập Cửu Châu này cũng không ai làm gì con được hết."
Đúng rồi.
Nhớ tới lúc Nhiếp Tiểu Vãn với Trương Toại bàn nhau có mang hay không mang mình theo khi trước, Kiến Sầu cũng đã hiểu ra cái luật bên trong.
Hóa ra là chuyện này rất thường.
Nàng cũng cong môi cười đáp : "Dạ, trăm sự nhờ thầy dạy cho."
- Yên chí ! Đệ tử của sơn nhân ta không thua ai đâu ! Có cái phái Tiễn Chúc chút xíu thôi mà ! Sau này sư phụ sẽ dẫn con san bằng nó !
Phù Đạo sơn nhân hăng hái đớp thêm một miếng đùi gà, lại tiếp : "Ta nhớ con còn có một thằng chồng bội bạc nữa đúng không ? Chỉ cần nó thò chân vào con đường tu hành, chẳng chóng thì chầy thế nào cũng sẽ tới Thập Cửu Châu thôi, tới lúc đó cũng đập cho nó một trận luôn !"
Thằng chồng bội bạc á ?
Kiến Sầu nghe xong giật mình rồi bật cười.
Nàng mặt mày mi mục cong cong, nhớ tới tên đồ đệ mười ngày trúc cơ của lão già Hoành Hư núi Côn Ngô mà trong lòng hùng khí bừng bừng sôi sục.
Gió biển phất qua mặt, ánh nắng mặt trời đã bắt đầu hơi rát.
Kiến Sầu nhìn quanh một vòng rồi sực nhớ đã không còn sớm sủa gì nữa.
- Sư phụ, truyền tống trận trên đảo bị Hứa Lam Nhi phá rồi, chúng ta đi làm sao đây ?
- Chuyện nhỏ mà.
Phù Đạo sơn nhân tỉnh bơ như không. Lão đi thẳng tới cạnh Kiến Sầu, chìa tay ra đòi : "Đưa cây gậy cùi cho ta."
Kiến Sầu nhìn lão, không nói tiếng nào.
Phù Đạo sơn nhân quái quái lặp lại : "Nói con đưa cái cây gậy cùi đây..."
Lão đột nhiên im bặt.
Khóe môi Kiến Sầu khẽ cong lên, nàng láu lỉnh hỏi : "Sư phụ, đó không phải là cây gậy trúc chín đốt mà thầy trăm cay ngàn đắng chặt từ nam hải về sao ?"
Nàng còn nhớ trong lòng núi am Thanh Phong, mới mở miệng gọi "cây gậy nát" thôi mà Phù Đạo sơn nhân đã sửa lưng nàng một trận ra trò. Nhưng mà giờ thì...
A, cũng thú vị.
Phù Đạo sơn nhân biết mình lỡ miệng, tròng mắt đảo lia đảo lịa nhìn quanh tứ bề, làm bộ như không thèm lý lai gì tới đệ tử.
- A, gió lớn quá, đúng là nói cái gì nghe cũng khó. Ta còn phải đi sửa truyền tống trận nữa.
Thực ra, lão đang khóc ròng trong bụng.
Xài gậy trúc vẽ trận pháp thì đơn giản, chứ còn lấy thứ khác mà vẽ thì đúng là cực muốn hộc máu mồm. Nhưng giờ lão không thèm đòi Kiến Sầu trả lại cây gậy cùi nữa... A không, nó là trúc chín đốt đó !
Phù Đạo sơn nhân nhất định chơi luôn tới bến, khẳng khái ngậm đắng nuốt cay đi thẳng tới chỗ truyền tống trận.
Kiến Sầu cầm gậy trúc chín đốt cúi đầu nhìn xem, đến lườm trắng mắt coi thường cũng chẳng còn hơi sức nào nữa.
Nàng đi theo vị sư phụ ba xạo nhà mình đến cạnh truyền tống trận ngó thầy hí ha hí hoáy, không biết sao đầu óc tự nhiên bỗng nhảy ra mấy chữ.
Kiến Sầu chợt hỏi : "Sư phụ, con còn có câu này muốn hỏi : Đạo lữ là cái gì ?"
- Rắc !
Phù Đạo sơn nhân mới vừa lượm một cục đá từ dưới đất lên, đang tính ướm ướm thử thử xem xem có xài được hay không thì không ngờ đúng lúc lại nghe phải cái câu của nàng.
Lão nhất thời phân tâm, làm cục đá trên tay bị bóp bể cái rắc.
Phù Đạo sơn nhân ngẩng đầu lên như thấy ma, con mắt nhìn mặt Kiến Sầu lom lom như kiếm hoa đào trên đó : "Cô... cô... cô... cô. . đừng có nói với sư phụ là có người muốn kết cô làm đạo lữ nha !"
Kiến Sầu hơi sững ra.
Phù Đạo sơn nhân tức thời liền nhè cái miệng than thân trách phận ra : "Trời ơi là trời, bất công quá đi ! Sơn nhân ta một mình lẻ bóng không biết bao nhiêu năm rồi đây ! Bất công quá đi !"