- ...
Kiến Sầu ngây người sững sờ.
Phù du là một loài côn trùng rất nhỏ thường sống ở mép nước, thọ mạng chỉ vẻn vẹn đúng có một ngày. Nàng từng thấy chúng ở rất nhiều nơi, nhưng "người" tự xưng "phù du" thì đây là lần đầu tiên mới gặp.
Thiếu niên chợt bật cười, tựa hồ như thấy Kiến Sầu thật thú vị : "Lúc nãy ta ở bên cạnh nhìn bạn một hồi, bạn là người phải không ? Con người ai cũng thú vị như bạn sao ?"
- Ta như vậy... không coi như thú vị đâu. Người thú vị thật sự chắc có lẽ phải giống giống như sư phụ ta mới đúng...
Kiến Sầu định nói cho hắn biết Phù Đạo sơn nhân là người thế nào nhưng không biết sao đầu óc lại tự dưng nhớ tới câu nói vừa rồi của mình : Loài phù du sáng sinh, chiều chết.
Nàng đang nói nửa chừng liền khựng lại, không nói nữa.
Thiếu niên hỏi : "Tại sao lại không nói tiếp nữa ?"
Kiến Sầu lắc đầu đáp : "Chẳng có gì hay mà nói."
Thiếu niên lại hỏi : "Một con phù du nói chuyện với bạn, bạn không ngạc nhiên sao ?"
- ... Có, nhưng bây giờ điều đó không quá quan trọng nữa rồi.
- Ta vừa mới ra đời sáng nay, khi nào mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống thì sẽ chết.
Giọng thiếu niên hình như bắt đầu khác đi. Kiến Sầu nghe ra rõ ràng trong thanh có chút gì đó thương tang, trải đời.
Sáng sinh, chiều chết.
Người thiếu niên trước mặt nàng ――
Chiều xuống sẽ phải chết sao ?
Thế nhưng người thiếu niên tâm trạng lại chẳng hề dao động, giọng nói đều đều tựa như một đường thẳng : "Loài phù du sáng sinh chiều chết, mạng sống chỉ kéo dài có mỗi một ngày. Đây cũng là đạo. Nhưng so với tu sĩ các bạn mà nói, ta vừa mới ra đời không lâu, tại sao phải chết ? Ta không muốn chết."
Hắn lại tiếp : "Bạn nói xem, trên đời này có phù du nào sống quá một ngày không ?"
Kiến Sầu không sao trả lời nổi.
Ánh mắt thiếu niên ngưng đọng trên mi mục Kiến Sầu, lại nói : "Các bạn nghe đạo có thể trường sinh. Ta cũng muốn được vậy. Ta không tin mình chẳng sống quá một ngày."
- Nếu như không thể thì sao ?
Lòng nàng nặng nề khôn tả, có lẽ bởi vì dăm ba câu đó của thiếu niên dường như đã động tới điều gì trong nàng chăng ?
Kiến Sầu không rõ lắm, chỉ hỏi lại như vậy.
- Mặt trời mọc, ta sinh. Mặt trời lặn, ta chết. Nghe đạo thì chết, cái lý nào vậy ?
Người thiếu niên thong dong đứng dậy, dõi mắt nhìn quầng mặt trời hồng đang từ từ nhô cao, giọng hắn ung dung nhẹ nhàng nhưng nghe lại càng lúc càng trở nên kinh tâm động phách : "Nếu "đạo" bắt ta sống chắng quá một ngày, ta nhất định sẽ khiến mặt trời mọc mãi mãi không lặn, mặt trời lặn vĩnh viễn không mọc; sẽ khiến cả thiên hạ này chẳng còn sáng chiều, chẳng còn ngày đêm; thời gian muôn đời ngừng trôi, vạn cổ dài như một ngày..."
- ...
Giọng điệu nghe rõ là ôn hòa nhẹ nhàng nhưng không biết sao Kiến Sầu vậy mà lại cảm thấy được khí phách hùng tráng nghịch thiên trong đó !
Tim bỗng chợt dồn dập như trống nổi, nàng ngước mắt nhìn hắn.
Người thiếu niên không quay đầu lại.
Kiến Sầu cũng không biết mình im lặng bao lâu, đến khi cảm thấy ánh mặt trời bỏng rãy soi thấu đáy mắt, nàng mới khẽ chớp chớp mi, cười nói : "Vậy thì chỉ cần sáng sinh là được."
Chỉ cần sáng sinh, không cần chiều chết.
- Chỉ sáng sinh sao ?
Thiếu niên nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn Kiến Sầu cười.
Hắn thong thả ngồi xuống nhìn mặt trời đỏ ối lơ lửng trên biển cả xanh thẫm mênh mông, hai tay đặt lên đầu gối, tiếp giọng xa xăm : "Thật hay ! Ta vẫn còn chưa có tên, vậy cứ gọi Triêu Sinh đi."
Kiến Sầu hơi ngạc nhiên, há miệng định nói. Nào ngờ, người thiếu niên chợt thình lình nghiêng đầu nhìn về phía tây, đầu mày cau lại.
Nàng nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy xa xa giữa không trung bỗng có một đạo hào quang lam sẫm xẹt tới, hơn nữa lại còn kéo theo tiếng gọi rất to : "Kiến Sầu nha đầu, Kiến Sầu nha đầu !"
Kiến Sầu vui mừng đứng bật dậy, vẫy vẫy tay : "Sư phụ, đồ nhi ở đây !"
Giữa lưng chừng không, vệt sáng kia lập tức khựng lại. Cuối cùng cũng tìm ra được Kiến Sầu, Phù Đạo sơn nhân đứng giữa hào quang xanh biếc ngời ngời liền vội vàng chuyển hướng tiến lại.
Nàng cứ tưởng ông ở am Thanh Phong nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Lúc đó tình hình như vậy, tuy ngoài miệng nói chuyện với hai người Trương Toại thì bảo không lo, nhưng đó chẳng qua là nàng an ủi người khác và đồng thời tự an ủi bản thân thôi.
Bây giờ thấy ông xuất hiện, lại còn gọi tên mình, nghe giọng mười phần hùng hậu, Kiến Sầu vui vui trong dạ. Đang toét miệng cười, nàng bỗng chợt nhớ tới người thiếu niên.
- Đây là chính là người mà ta nói thú vị...
Tiếng nàng im bặt giữa chừng.
Bên đầm nước chỉ có mấy con phù du đang vẫy vẫy cánh chấp chới bay.
Bị ánh mặt trời nóng rực chiếu rọi, cơ thể vừa mới ra đời không lâu của chúng trở nên sang sáng mờ mờ, trong trong, giống như đàn đom đóm hôm qua. Đôi cánh bằng chưa đầy hạt gạo lại càng mỏng nhẹ đến nỗi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đá bên cạnh đầm nước và cả khối Kiến Sầu vừa ngồi đều ngoằn ngoèo đầy rêu xanh. Nhưng vậy mà lại chẳng có thiếu niên kia. Rêu trên mặt đá hoàn toàn chẳng có chút dấu vết bị đè rạp nào, tựa hồ như nơi đây hiện không phải chỉ không có ai mà là trước giờ đều chẳng có ai cả.
Người thiếu niên vừa tự xưng "phù du" ban nãy thật chẳng khác gì một giấc mộng của nàng.
Bây giờ tỉnh giấc rồi thì mộng cũng tan.
Kiến Sầu hơi lặng đi.
Nàng đi một vòng quanh quanh, ngó nghiêng tứ bề. Đầm đá vẫn là đầm đá hôm qua, dấu vết con người nửa điểm cũng chẳng thấy.
Kiến Sầu bèn đứng lại, câu lời kinh tâm động phách của người thiếu niên đó thế nhưng vậy mà vẫn còn vang vọng trong trí.
Hắn đi rồi thì phải ?
Nàng cúi đầu nhìn xuống phiến đá có người đứng ban nãy, đang định quay lại nói chuyện với Phù Đạo sơn nhân thì ánh mắt đột nhiên chợt sững lại trên mặt phiến đá đó.
Có lẽ ngày thường chẳng ai chú ý đến đầm đá nhỏ trên đảo Đăng Thiên này. Khối đá dài một trượng ấy phô mình nằm nghiêng nghiêng cạnh mép nước, các cạnh bên đều dầy rêu, mà ngay chính giữa thì lại đầy đất cát.
Kiến Sầu chầm chậm đi qua, cúi người xuống xem.
Nàng tần ngần giây lát nhưng rồi cuối cùng cũng giơ tay gạt gạt lớp đất âm ẩm giữa nền đá.
Bụi bặm đất cát dần dần bị quét đi, để lộ chất đá cứng rắn vốn có bên dưới. Các vệt ngang vệt dọc khắc sâu bên trên rốt cục cũng hiện ra.
Kiến Sầu lui về sau mấy bước, thu trọn hình dạng các dấu vết ấy vào đáy mắt. Thì ra đó là chữ ――
―― Triêu.
Triêu ư ?
Ngoài nó ra thì chẳng còn chữ nào khác nữa.
Kiến Sầu hoảng hốt không thôi.
Phiến đá này trông giống như một tấm bia bị đổ, phần đế tàn khuyết, có lẽ là bị nứt bể.
- Rào... rào... rào... rào...
Phía sau lưng hốt nhiên cát bay đá chạy mịt mù.
- Ui cha, tiên sư cha nó, đúng là bị cái đám đần độn đó hại chết rồi. Hu hu hu, cái lưng còng của sơn nhân ta...