Phiến ấn phù lơ lửng trên không ngày ấy hóa ra là một đạo ấn !
Trong khi đó, đạo ấn lại chính là pháp môn tu hành !
Kiến Sầu cho đến giờ vẫn nhớ những gì Phù Đạo sơn nhân đã từng nói qua.
Kinh mạch khiếu huyệt của tu sĩ tương ứng với đấu bàn. Hiện tại đạo ấn trên đấu bàn đã có rồi, chỉ cần Kiến Sầu hiểu được đạo tử với tuyến khôn trên đạo ấn này tương ứng với vị trí nào trên cơ thể mình thì lúc đó sẽ có thể luyện tập được pháp thuật thuộc về đạo ấn đó !
Tức thời, ánh mắt Kiến Sầu sáng ngời. Nàng biết mình đã lấy được thứ mà rất nhiều người hằng mơ ước.
Đạo ấn...
Nó không phải chỉ có mỗi một cái không thôi. Ngoài ra, đầu óc nàng vẫn còn ghi tạc năm đạo ấn thấy được khi khối cầu ngoài ẩn giới am Thanh Phong phát sáng nữa.
Cộng lại là sáu cái tất cả !
- ... Ông trời đang bù đắp cho mình đây sao ?
Kiến Sầu nghĩ nghĩ, hốt nhiên bỗng chợt thấy hơi buồn cười.
Nàng vỗ vỗ tay, rũ sạch chút phấn linh thạch đã nát còn dính lại, thu thế đả tọa, đồng thời cũng để đấu bàn dưới thân dần dần biến đi.
Tuy nhiên, xung quanh lại không hề trở nên tối tăm chút nào.
Ánh sáng đom đóm trăng trắng điểm điểm li ti như hạt gạo bỗng nhiên đập vào tầm mắt Kiến Sầu.
Nàng hơi sững ra, vừa ngoảnh đầu lại thì liền thấy được một cảnh tượng êm đềm đẹp đẽ.
Bên đầm nước chẳng biết tự bao giờ đã bay lại một bầy đom đóm. Con nào con nấy đều đập đập đôi cánh tí hon bay tới bay lui trong bụi cỏ cạnh đầm nước, trên đuôi mang một ngọn đèn nho nhỏ, chỉ đủ để chiếu sáng một chút xíu bóng tối xung quanh.
Bọn chúng chẳng hề hay biết ở cách đó không xa còn có một tu sĩ loài người đang ngồi trộm ngắm mình.
Bóng đêm u u thâm trầm, đom đóm trông đẹp đến nao lòng.
Kiến Sầu nhìn mà nhất thời bất giác lặng đi.
Mãi đến khi ánh sáng trên đuôi đom đóm dần trở nên mờ nhạt, nàng mới bắt đầu cảm thấy giữa thiên không còn có một nguồn sáng khác mạnh hơn.
Chân trời càng lúc càng lúc càng rạng.
Đêm vậy mà đã sắp tàn rồi.
Sương sớm trĩu giọt buông mình từ các phiến lá cỏ mọc quanh quanh đầm đá.
Kiến Sầu chớp chớp mắt khẽ cười : "Ánh sáng đom đóm đúng là khó mà tranh được với mặt trăng mặt trời..."
- Bạn* cũng nghĩ như vậy ư ?
* Người nói chuyện với Kiến Sầu là phù du Triêu Sinh. Đối với Triêu Sinh, Kiến Sầu là người hắn gặp ngay khi vừa sinh ra, là bạn chí thân cả đời. Phù du sau này luôn gọi Kiến Sầu là bạn cũ.
Một giọng nói kỳ lạ vang lên sau lưng Kiến Sầu : Thanh âm nghe trẻ trung nhưng đồng thời dường như lại đậm màu thương hải tang điền; trong trẻo đấy nhưng sao lại như có gì đó sàn sạt khàn khàn; nhẹ nhàng đấy nhưng nghe lại có vẻ như nặng nề khôn tả...
Kiến Sầu vừa quay lại thì liền sững người.
Nàng đang ngồi ở một đầu phiến đá to dài, còn đứng đó ở đầu kia giờ lại là một thiếu niên mi thanh mục tú.
Sương mù buổi sớm dường như che mất khuôn mặt hắn, nhìn chỉ thấy mờ mờ ảo ảo. Người mặc trường bào nhàn nhạt xanh, nét họa tiết trang trí thêu trên nền vải đã cổ lỗ lỗi thời.
Trông rõ là thiếu niên thế nhưng không biết sao Kiến Sầu lại có cảm giác như đang gặp một ông lão tuổi già xế bóng.
Thiếu niên ấy tới cạnh mình từ bao giờ nàng vậy mà lại chẳng phát hiện ra.
Tự nhiên nàng liền đưa tay cầm lấy cây gậy trúc chín đốt, con phù du đậu bên trên đã đi đâu mất tự đời nào.
Kiến Sầu bấu chặt các đầu ngón tay lên thân trúc nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra vui vẻ : "Bạn là ai ?"
- Ta ư ?
Thiếu niên dường như hơi đâm ra bối rối. Hắn nghĩ ngợi một hồi rồi lắc lắc đầu đáp : "Ta cũng không biết mình là ai."
Kiến Sầu kinh ngạc hỏi : "Bạn không có tên sao ?"
Thiếu niên vẫn lắc đầu, đáy mắt tựa hồ vô cảm. Hắn lại hỏi lại nàng : "Bạn cũng thấy ánh sáng đom đóm khó mà tranh với mặt trăng mặt trời ư ?"
- Đời đom đóm ngắn ngủi mà nhật nguyệt thì vĩnh hằng... Huống chi, ánh sáng của nó nhỏ như hạt gạo... thật kém xa.
Kiến Sầu chẳng qua cũng chỉ nói thật. Nàng tuy rất thích đom đóm trong bóng tối nhưng lại không khỏi phải thừa nhận rằng cách biệt giữa chúng quá lớn. Mà điều người thiếu niên kỳ lạ trước mặt nàng có vẻ như rất chấp nhất về vấn đề này.
Thiếu niên đứng ở cuối đầu kia tảng đá mà rêu xanh tựa hồ như đã bò mọc trên người hắn rồi.
- Đời đom đóm ngắn ngủi mà nhật nguyệt thì vĩnh hằng. Bạn có biết cái đó gọi là gì không ?
- ... Không !
Kiến Sầu chẳng hiểu rốt cục hắn muốn nói cái gì.
Người thiếu niên cười, nụ cười vậy mà lại tựa gió xuân thoáng phất qua mặt.
Hắn đáp : "Đó chính là đạo."
Đạo ?
Kiến Sầu sững người.
Nàng bỗng chợt nhìn ra được sự bất phàm trong người thiếu niên trước mắt.
- Bạn biết đạo là gì sao ?
- Ta biết chứ !
Thiếu niên bình thản đáp : "Hình như ai cũng muốn biết đạo là cái gì, cứ ngửa mặt cầu trời xin minh chứng, nhưng tự thân lại biết đạo không phải là "đạo" mà là "chứng đạo". Bạn cũng muốn chứng đạo phải không ?"
Kiến Sầu dám chắc một điều rằng chính ngay Phù Đạo sơn nhân cũng chẳng dám mạnh miệng trơ mặt oang oang tuyên bố mình biết "đạo" là cái gì.
Ngàn ngàn vạn vạn năm nay, mấy ai dám nói biết ?
Theo nàng nghĩ, người biết được "Đạo" có lẽ đều đã trường sinh bất tử hết. Vì vậy đối với những gì người thiếu niên đã nói nàng cảm thấy bán tín bán nghi.
Kiến Sầu chớp chớp mắt đáp : "Ta lại chẳng muốn chứng đạo mà chỉ hơi hiếu kỳ, không biết đạo rốt cục là cái gì."
- Đạo á ?
Người thiếu niên chẳng nhúc nhích lấy một mảy, ánh mắt phiêu du trên mặt biển xa xăm.
Một tia sáng từ đầu vầng thái dương mới nhú bừng lên trên đường chân trời, xán lạn ánh chiếu nơi đáy mắt, khiến mắt hắn trở nên đo đỏ hồng hồng như máu.
- Đó là một thứ rất xấu, xấu xí vô cùng. Bạn sẽ chẳng muốn thấy đâu...
Kiến Sầu nghĩ đầu óc của cậu bé này chắc có vấn đề. Nhưng nói chuyện với hắn Kiến Sầu lại cảm thấy lòng mình yên bình, kỳ diệu vô cùng.
Nàng cũng không ngại, bèn lái sang chuyện khác : "Đạo gì gì đó ta chẳng hiểu nổi nhưng ta thấy lạ, không biết bạn làm sao lại có mặt ở đây ?"
- Ta trước giờ vốn vẫn ở đây. Tại bạn quấy nhiễu nên ta mới ra mặt.
Thiếu niên từ từ cuộn người ngồi xuống, mặt đối mặt với Kiến Sầu nhưng tuyệt chẳng tới gần : "Bạn có từng nghe qua câu này chưa : Sáng sinh chiều chết, không ăn không uống; phù du thân gửi đất trời, tựa hạt thóc nhỏ muôn trùng biển khơi*."
* Vế trên lấy ý từ bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức (1037-1101), còn gọi là Tô Đông Pha. Nguyên văn : Ký phù du vu thiên địa, miểu thương hải chi nhất túc.
- Không nhiều như vậy, nhưng cũng có từng nghe qua.
Kiến Sầu gật gật đầu nói tiếp : "Loài phù du sáng sinh chiều chết."
Người thiếu niên nọ nét mặt bỗng nhiên chợt hiện tiếu ý lạ lùng : "Ta là phù du vừa mới ra đời sáng nay."