Kiến Sầu hạ mắt, mục quang buông xuống gậy trúc chín đốt. Nàng để ý thấy trên có đậu một con phù du xíu xiu nhưng cũng không để tâm gì lắm.

"Sinh linh trong thiên hạ... Mạng ai lại chẳng là mạng ?"

Ý nghĩ ấy tự nhiên bật ra, khiến Kiến Sầu chợt ngẩn người.

Trên hòn đảo cực lớn này chỉ có mỗi Kiến Sầu, mình nàng thân đơn bóng chiếc.

Sao trên trời bắt đầu thưa dần đi. Trăng cũng ẩn sau tầng tầng mây phủ, chỉ còn thấy một bóng sáng mờ mờ.

Sóng biển vỗ bờ vẫn ầm ì không dứt, chim biển thi thoảng vọng tiếng đó đây.

Chỉ có Kiến Sầu là bỗng nhiên tâm tình thả lỏng.

Mười mấy ngày gần đây xảy ra nhiều chuyện quá.

Cộng dồn lại thì những chuyện này dường như còn nhiều hơn cả những gì đã trải qua trong cuộc đời hơn hai mươi năm của nàng khi trước : Nào là bị trượng phu phản bội, nào là bị mất đứa con trong bụng, kế lại bái Phù Đạo sơn nhân làm thầy, bỏ sơn thôn, một đường tiến mãi tới trước cho đến nay, thậm chí còn bắt đầu tu luyện, cho dù thành quả cực kỳ bé nhỏ nhưng ấy vậy mà cũng có được tu vi với bản lãnh không giống như người bình thường.

Hơn thế nữa, nàng còn kết thù kết oán với kẻ khác, gặp gỡ nhiều người thú vị, lại cũng kết giao được kha khá...

Bạn bè.

Nếu nhìn lại bằng con mắt của mười mấy ngày trước, tất cả những chuyện trên thật đúng là quá ư lạ lùng. Thế nhưng hiện tại, hết thảy lại thật sự xảy ra với chính ngay bản thân nàng. Đất trời rộng lớn như vậy, nàng của thời quá khứ tuyệt không bao giờ có thể tưởng tượng ra nổi.

Chính như ngay thời khắc này đây, nàng đang ngồi cạnh đầm đá trên một hòn đảo cô lẻ, bên cạnh là biển khơi, phóng mắt nhìn quanh, tứ bề vũ trụ mênh mông vô tận.

Biển cả với đất liền, là tất cả hay sao ?

Không hẳn vậy.

Kiến Sầu ngước mắt ngắm nhìn sao trời chầm chậm dịch chuyển trên cao, tâm trạng cũng dần dần lắng lại, thanh thản nhẹ nhàng hơn.

Nàng nhớ tới Trương Toại trầm tính đáng tin; nhớ Chu Cuồng chất phác ngang tàng, nhớ Phù Đạo sơn nhân kỳ lạ đến phi thường nhưng cơ trí mạnh mẽ, nhớ Hứa Lam Nhi nhất thởi nổi ác niệm mà ra tay với Nhiếp Tiểu Vãn... Thậm chí nàng còn nhớ tới cả Tạ Bất Thần vì tầm tiên vấn đạo mà giết mình.

Tầm tiên vấn đạo ư ?

Vậy đó không phải là tiên mà nàng muốn tìm, là đạo mà nàng muốn hiểu.

Nếu tiên có nghĩa là phải tiệt trừ ham muốn, buông bỏ cái tôi, vô tình vô nghĩa, vậy cái mà nàng muốn tìm hiểu đó không phải là tiên, cũng chẳng phải đạo.

Kiến Sầu nhớ tới sách đạo với kinh phật mà mình đã chép cho bà Tạ lâu thật lâu trước kia, cứ tưởng thời gian thấm thoát thoi đưa, xưa cũ quá rồi nên hẳn phải quên sạch hết, thế nhưng câu từ vùi sâu dưới miền ký ức lại chợt hiện về tất cả :

- Có thứ hỗn độn mà thành, sinh trước trời đất, tĩnh lặng hư vô ! Nó không dựa vào bất kỳ sức mạnh hay năng lượng bên ngoài nào mà độc lập, tuần hoàn vận hành mãi mãi, không bao giờ suy kiệt, bởi vậy có thể xem như là nguồn cội của thiên địa vạn vật. Ta không biết tên nó, tạm gọi nó là "đạo", tạm miêu tả nó là "đại"."Đại" chỉ sự vận hành biến hóa không ngừng của nó, phát triển đến một mức độ nhất định thì ly tán, ly tán thì sẽ xa, xa rồi sẽ tụ, tụ rồi sẽ phát triển theo chiều hướng ngược lại. Đạo là đại, trời là đại, đất là đại, vương là đại. Vương là một phần trong bốn cái đại trong vũ trụ. Con người phải theo luật vận hành của trời đất để định hướng cho hành vi sinh hoạt của mình, đất vận hành phải tuân theo quy tắc của trời, trời tuân theo quy tắc của đạo, đạo tuân theo quy tắc tự nhiên...

Đạo, cái gì mới là đạo đây ?

Nếu chiếu theo những gì viết trong sách thì : "Đạo khả đạo, phi thường đạo*."

* Trích từ Đạo đức kinh của Lão Tử. Diễn nghĩa : Đạo mà có thể dùng ngôn từ để giải thích thì không phải là đạo lý vĩnh hằng nữa.

Kiến Sầu vừa nghiền ngẫm vừa khe khẽ đọc.

Con phù du đậu trên gậy trúc chín đốt đập đập cánh bay lên, rồi lại đáp xuống chỗ cũ.

Kiến Sầu sau đó lại nghĩ tới nguồn gốc cái tên Tạ Bất Thần : "Đạo thường không tên, mộc mạc. Tuy nó nhỏ nhưng trong thiên hạ không ai có thể bắt nó thần phục mình được*."

* Trích từ Đạo đức kinh của Lão Tử.

Bởi vậy trong "Tạ Bất Thần" thì Tạ là họ, tên là Bất Thần, tự là Vô Danh.

Kiến Sầu nhất thời hơi bối rối, không biết tên của hắn rốt cục có nghĩa thế nào : Là đạo khiến thiên hạ không dám không thần phục, hay là lấy "bất tuân bất phục" làm đạo đây ?

Nghĩ đến đó, Kiến Sầu bất giác bật cười.

Tâm trạng nàng thế nhưng lại rất thanh thản.

Trong tay áo luôn có chiếc khóa bạc mà nàng đã cất vào trước đó rất lâu. Lúc Kiến Sầu lấy nó ra, màu dây vẫn đỏ đến chói mắt.

Đầu ngón tay ấm áp của nàng sờ sờ từng chút một theo vân dây. Chữ "Tạ" trên cái khóa vẫn làm nàng đau lòng như cắt.

Thù hận.

Chỉ vào lúc vắng vẻ tịch mịch như thế này, nàng mới có thể nghe thấy được tiếng hận đâm rễ, sinh trưởng từ tận sâu trong tâm khảm. Nó phá đất tung lên, xông thẳng tầng mây, khiến cả đất trời thiên địa phải méo mó vặn vẹo theo.

Gió đêm khẽ lướt qua mặt nàng.

Kiến Sầu cầm chiếc khóa bạc trong tay mà như thấy hiển hiện trước mắt hàng hàng dải lụa đỏ phất phới dưới tán cổ thụ giữa thôn. Chỉ mới mười ngày trôi qua, nghĩ lại từng chuyện một thật tưởng như đã qua cả một đời.

Nàng chầm chậm hít vào thật sâu một hơi không khí tanh mặn mùi biển trên đảo rồi nhẹ nhàng thở ra.

Kiến Sầu cuối cùng cũng bình tâm hẳn.

Các hình vẽ đã vẽ ban ngày trên đảo Trảm Nghiệp tự nhiên chợt hiện về trong trí. Nàng bấy giờ mới nhớ ra mình còn có chuyện phải làm, bởi vậy bèn giở cuốn sách nhỏ vẫn mang trong người ra, trong mấy trang cuối cùng đó có chỉ cách sử dụng linh thạch.

Kiến Sầu xếp bằng ngồi xuống, cầm chặt linh thạch Trương Thoại cho trong tay rồi nhắm mắt lại, bắt chước học theo sách.

Viên linh thạch trong tay của Kiến Sầu ánh lên các luồng sáng trắng mờ mờ, mắt thường cũng có thể thấy được rất rõ. Thông qua kinh mạch trong lòng bàn tay, các luồng sáng truyền lên cánh tay, sau đó thì đi một vòng qua khắp các khiếu huyệt trong cơ thể.

Cùng lúc, đấu bàn dưới thân Kiến Sầu cũng bắt đầu xoay tròn, hơn nữa còn như ẩn như hiện.

Cũng không biết có phải do vì ban ngày Kiến Sầu dốc sức đỡ đòn, tiêu hao quá lớn mà hai đường tuyến khôn vốn đã được thắp sáng trên đấu bàn bây giờ lại hơi tối đi. Tuy nhiên, khi có nguồn linh lực mới đổ vào, chúng liền dần dần sáng lên lại.

Linh khí chảy đến chỗ nào trong người Kiến Sầu thì trên đấu bàn sẽ có một chỗ sáng hơn rất nhiều.

Đấu bàn với khiếu huyệt kinh mạch trong cơ thể tu sĩ có liên quan mật thiết với nhau. Cứ mỗi một chỗ hiện diện "đạo tử" là chỗ đó ứng với một khiếu huyệt, mỗi đường "tuyến khôn" cũng ứng với một đường kinh mạch riêng.

Thời gian dần trôi, viên linh thạch hạ phẩm cũng mất dần linh khí, trở nên trắng xám. Đến khi luồng linh khí cuối cùng bị hút hết, nó liền nổ bốp, rã thành bột mịn, chảy chảy qua các kẽ ngón tay xiết chặt của nàng.

Kiến Sầu mở choàng mắt.

Lúc này, nàng thấy được đấu bàn xoay tròn rất rõ, trên đó các đường tuyến khôn có đường tối đường sáng, có các vị trí trống "đạo tử" giờ vẫn còn đang mờ tối.

Kiến Sầu nghiêng người về phía trước, giơ đầu ngón tay vẽ vẽ lên lớp cát mỏng trên mặt đất. Nếu có ai là tu sĩ đại năng có mặt ở đây thì chắc sẽ phải giật mình chấn kinh, bởi thứ nàng đang vẽ không phải là cái gì khác mà chính là ấn phù khổng lồ xuất hiện trên bầu trời hôm am Thanh Phong xảy ra sự cố.

Kiến Sầu thử điều khiển đấu bàn, cho nó quay nhè nhẹ đến một góc rồi dừng lại. Ngay vào khoảnh khắc đó, nàng tựa hồ như nghe thấy được tiếng chìa khoá tra vào ổ, khớp đúng chỗ kêu cái tách.

Các đường trên ấn phù mà nàng vẽ ra vừa khéo trùng đúng với một số đường tuyến khôn trên đấu bàn !

Mà các "điểm" xoay của ấn phù cái nào cái nấy cũng đều trùng khít với các chỗ "đạo tử" còn chưa được thắp sáng !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play