nói về tiểu hội Tả Tam Thiên trông lại thật khả ái dễ thương... Ấy thế mà bây giờ lại lặng lẽ nằm đây, cả hơi thở cũng mảnh như tơ.

Kiến Sầu mở to mắt nhìn trân trân, sau rồi nhẹ nhàng rũ mi quay sang đối mặt với hai người Chu Cuồng, Trương Toại : "Trong chuyến đi này, đôi bên vốn chẳng quen chẳng biết gì nhau nhưng Kiến Sầu lại được hai vị sư đệ ra tay tương trợ, thực quả là may mắn."

Trương Toại bất giác cau mày.

Chu Cuồng không nói tiếng nào.

Cả hai đều biết Kiến Sầu có lời muốn nói với họ.

- Nhưng hôm nay Tiểu Vãn trọng thương, giờ đã gấp lắm rồi. Kiến Sầu biết, với tu vi của hai vị, một mình vượt biển trở về Thập Cửu Châu không thành vấn đề, nhưng nếu phải mang theo hai người thì khó lòng kham nổi.

Giọng nàng nhẹ nhành chậm rãi.

Chu Cuồng tức thời liền hiểu ra Kiến Sầu muốn nói cái gì : "Kiến Sầu sư tỷ, chúng tôi ――"

Nói được nửa chừng thì im bặt.

Chu Cuồng ngoái đầu nhìn mới thấy có bàn tay đang ấn lên vai mình : Trương Toại lắc lắc đầu.

Kiến Sầu thấy vậy khẽ mỉm cười, trong lòng thoắt cái cũng nhẹ hẳn đi, bảo : "Nhưng tỷ vẫn muốn làm phiền hai sư đệ một chút, xin mang Tiểu Vãn đi cho. Tỷ trước đó có từng nghe mọi người nói qua, đảo thứ mười ba rất gần với lục địa Thập Cửu Châu, vậy chắc là không còn xa lắm. Chúng ta cũng đâu biết lúc nào sẽ có người lại đây, bởi vậy thật không dám liều, hơn nữa cũng liều chẳng nổi."

- Vậy tỷ thì sao ?

Mặc dù Trương Toại ngăn cản nhưng Chu Cuồng kiềm lòng chẳng đặng, liền hỏi thẳng luôn. Tu vi hắn thấp, muốn mang một người theo sẽ phải cố hết sức, nhưng với Trương Toại thì không thành vấn đề.

Có điều bọn họ mang Nhiếp Tiểu Vãn đi, vậy Kiến Sầu phải làm sao ?

- Bây giờ đã hơn một ngày, sắp được hai ngày tới nơi, thời điểm tỷ với sư phụ hẹn gặp cũng sắp tới.

Kiến Sầu giơ tay chỉ cây gậy trúc nằm trên mặt đất nói : "Tỷ nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục phần nào khí lực, dùng nó phòng thân. Ẩn giới am Thanh Phong tuy nguy hiểm nhưng mọi người đều nói Nhai Sơn lợi hại, sư phụ người chắc sẽ không gặp bất trắc gì. Thực ra, tỷ cũng phải chờ thầy ở đây, cho nên dù thế nào đi nữa cũng không thể nào đi Thập Cửu Châu với hai người được."

Một tràng trần tình như trên nghe rất hợp tình hợp lý.

Kiến Sầu có khả năng tự vệ nên không lo.

Trước đó, Trương Toại với Chu Cuồng đều tận mắt chứng kiến Kiến Sầu tu vi chỉ tới luyện khí mà lại có thể mượn lực gậy trúc đỡ được một đòn Lan Uyên của Hứa Lam Nhi, hơn nữa còn là trong lúc cập rập, chẳng chuẩn bị trước. Nếu Kiến Sầu lại sức, gặp phải nguy hiểm sơ sơ chắc cũng sẽ không gặp khó khăn gì.

Trương Toại với Chu Cuồng đưa mắt nhìn nhau. Ai nấy đều hiểu rất rõ ý kiến của Kiến Sầu.

―― Chu Cuồng thì bị thuyết phục hoàn toàn.

Thấy hai người bọn họ không nói tiếng nào, Kiến Sầu biết lời mình nói đã có hiệu quả. Nàng cười bảo : "Chuyện gấp lắm rồi, các đệ đi mau đi."

- Nhưng...

Chu Cuồng lại thấy cứ như vậy mà đi dù sao cũng không phải là chuyện bậc đại trượng phu nên làm.

Trong khi đó Trương Toại đầu óc linh động hơn, biết Kiến Sầu lúc này cần những gì. Hắn vỗ lên cái túi nhỏ giắt ở thắt lưng một cái, lúc chìa tay ra thì trong lòng bàn tay đã chồng chất năm viên đá giống như bạch ngọc với một lá phù vàng.

- Xin Kiến Sầu sư tỷ nhận cho.

- Đây là cái gì ?

Kiến Sầu thấy mấy viên đá trông quen quen.

Trương Toại giải thích : "Đây là năm viên linh thạch hạ phẩm, dùng nó hấp thu trực tiếp linh khí trữ bên trong thì sẽ nhanh hơn tự mình ngồi điều tức đả tọa một chút, vả lại cũng linh khí cũng tinh thuần hơn. Còn tấm phù này gọi phù Càn Lôi, có thể phát được một đường sét đánh, để sư tỷ phòng thân. ... Mấy cái này đúng là vật dụng cần thiết nhất đối với nàng hiện giờ.

Kiến Sầu cần khôi phục, cần đồ phòng thân nếu chẳng may xảy ra bất trắc.

Nàng cũng không kiểu cách mà thẳng thắn chìa tay tiếp lấy, cười cười đáp lời Trương Toại : "Vậy tỷ sẽ không khách sáo."

Chu Cuồng thấy vậy cũng vỗ trán nói : "Ở đây đệ cũng có hai viên, cho tỷ đó !"

Tức thời hai viên linh thạch hạ phẩm liền bày gọn trên tay Chu Cuồng.

Kiến Sầu cười rồi cũng nhận lấy : "Cũng được kha khá rồi. Đây là lần đầu tiên tỷ thấy linh thạch nha, mà lại còn nhiều như thế này nữa. Sau này có dịp, tỷ nhất định sẽ báo đáp."

- Kiến Sầu sư tỷ khách sáo quá. Đây vốn là chúng đệ báo đáp mới phải.

Trương Toại ngần ngừ một hồi, lát sau liền tháo một tấm lệnh bài đeo bên hông xuống, đưa cho nàng, nói : "Còn cái này, cũng xin sư tỷ nhận luôn cho."

Kiến Sầu cầm lấy.

Đây là một tấm lệnh bài tựa như được làm bằng gỗ mun, mặt trước có hình một thanh kiếm, mặt sau khắc "Phong Ma" theo lối chữ triện.

Trương Toại nói : "Phong Ma kiếm phái ở Thập Cửu Châu thực không dám sánh với Nhai Sơn. Có điều Nhai Sơn cây cao gió lớn, nếu tỷ báo danh Nhai Sơn ra có khi lại rước lấy rắc rối không đâu. Lỡ như về sau nếu bặt tin sơn nhân mà trên đảo có người đi ngang qua, tỷ cứ cầm cái lệnh bài Phong Ma kiếm phái này thì hành sự sẽ dễ dàng hơn một chút."

Hắn liệu việc thật chu đáo.

Kiến Sầu hơi bất ngờ, ngước mắt tư lự nhìn kỹ lại Trương Toại. Hắn lúc nào cũng trầm tính như vậy, tựa hồ như rất kiệm lời, song những gì mới nói vừa rồi quả thật là nhiều hơn mấy ngày trước nhiều.

Kiến Sầu nắm chặt lệnh bài, chậm rãi gật đầu : "Tỷ hiểu rồi."

Trương Toại lúc bấy giờ mới coi như yên tâm, thở phào một hơi.

Hắn đi qua, cẩn thận bế Nhiếp Tiểu Vãn đang nằm dưới đất lên, kế liền triệu thanh kiếm nguyên vỏ ra, để lơ lửng nổi cạnh bên người.

Chu Cuồng cũng ném rìu lên không rồi đứng lên.

Biết bọn họ sắp đi, Kiến Sầu chỉ đứng yên dõi mắt trông theo.

Trương Toại đã sẵn sàng đâu đó xong xuôi nhưng đến lúc chực đi lại ngoảnh lại, nhìn Kiến Sầu đăm đăm.

Kiến Sầu lấy làm lạ hỏi : "Còn chuyện gì nữa không ?"

Trương Toại tần ngần hồi lâu, cuối cùng mới hỏi lại : "Kiến Sầu sư tỷ có đạo lữ không ?"

- Đạo lữ ư ?

Lại là cái gì nữa đây ?

Kiến Sầu không hiểu lắm.

Chu Cuồng đã bay lên giữa lưng chừng không bên cạnh, nghe vậy thiếu điều lộn cổ xuống đất, sau một hồi vật lộn đứng vững lại thì con mắt liền lia qua, hoang dại trừng trừng nhìn Trương Toại.

Trương Toại lại chẳng hề lý lai gì tới.

Đến khi nghe Kiến Sầu hỏi lại, hắn thoáng sững ra rồi khẽ cười : "Đệ hiểu rồi."

Nói xong, hắn liền ôm Nhiếp Tiểu Vãn ngự kiếm vọt lên không.

- Kiến Sầu sư tỷ bảo trọng !

Kiến Sầu dõi mắt tiễn bọn họ đi. Hai đạo hào quang pháp bảo một trước một sau dần dần hút bóng giữa chân trời tối đen mịt mùng.

Nàng chớp chớp mắt tự hỏi : "Đạo lữ là cái gì vậy ?"

Cả người bải hoải, Kiến Sầu ngồi lại xuống khối đá dài cả trượng ban nãy, bên mũi còn nghe hơi ngai ngái mùi rêu.

Bây giờ dường như đã là nửa đêm về sáng nên trên khe nước bay khá nhiều phù du. Chúng tụ thành quầng, trong trong lấm tấm như bụi.

Một con phù du mới sinh chầm chậm đập đập đôi cánh trong suốt, chấp chới đậu lên cây gậy trúc chín đốt xanh biếc bên cạnh Kiến Sầu, lặng mình bất động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play