Hắn sải bước đi tới, thấy Kiến Sầu muốn đứng lên thì hơi tần ngần một chút, nhưng sau vẫn cúi xuống đỡ nàng dậy.

Kiến Sầu nhận ra hắn, tuy nhiên đầu lại đau như búa bổ, hai môi khô khốc.

- Tiểu Vãn đâu ?

Trương Toại sững người.

Lúc trước, thấy Kiến Sầu đương đầu với Đào Chương khí thế dữ dội, một phân cũng chẳng kém cạnh, bọn họ cứ tưởng Kiến Sầu không sao. Nào ngờ Đào Chương vừa đi thì vị sư tỷ này cũng ngất xỉu ngay. Hóa ra là cố gượng ra vẻ.

Trương Toại trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục đôi phần. Mà điều càng làm hắn bất ngờ hơn là khi vừa tỉnh lại, ngay câu đầu tiên Kiến Sầu đã hỏi về Nhiếp Tiểu Vãn rồi.

Hắn đưa mắt nhìn qua bên cạnh.

Chu Cuồng vóc người vạm vỡ đang ngồi xếp bằng ở đó, còn Nhiếp Tiểu Vãn nhỏ nhắn xinh xắn thì nằm dài ngay phía trước, mặt mũi tái nhợt.

Lúc này, có một luồng sáng tím rịm từ tay Chu Cuồng phát ra. Nó từ từ kéo dọc lên trên thân Nhiếp Tiểu Vãn, chiếm cứ mi tâm cô bé, chầm chậm xoay tròn.

Kiến Sầu nhìn ra được Chu Cuồng trán rịn đầy mồ hôi, tựa hồ như duy trì trạng thái như vậy đối với hắn mà nói thật gian nan cực kỳ.

Giọng của Trương Toại vừa điềm tĩnh vừa đắng ngắt : "Một đòn đó của Hứa Lam Nhi đã làm bị thương tâm mạch của Tiểu Vãn, khiến linh khí vận hành trong cơ thể rối loạn, không sao tự lành được. Ta với Chu sư đệ tu vi quá thấp, tạm thời chẳng có cách gì khác, chỉ có thể ráng giữ cho thương thế Tiểu Vãn ổn định mà thôi. Chờ khi nào về đến Thập Cửu Châu, báo tin cho Vô Vọng trai biết, có lẽ trưởng bối sư môn của nó sẽ có cách chữa trị."

Tuy nhiên còn có một câu nữa mà Trương Toại không nói. Đó là cho dù Nhiếp Tiểu Vãn giữ được mạng thì tu vi cũng sẽ phải bị tụt xuống. Nhưng thấy Kiến Sầu tình hình cũng không mấy tốt nên hắn mới chẳng đành lòng.

Kiến Sầu im lặng hồi lâu, lát sau mới đáp : "Nhất định sẽ có cách."

Nàng chật vật gắng gượng hết sức đứng thẳng lên, lặng nhìn Nhiếp Tiểu Vãn vẫn còn vô tri vô giác một lúc rồi mới đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Chỗ này là một hòn đảo cực lớn chứ không còn là khu đá chật hẹp mà nàng đã ngất xỉu trước đó nữa.

Hiện giờ, Kiến Sầu đang đứng cạnh một đầm đá trên đảo, dưới chân là một phiến đá dài dài, vì nằm sát đầm nước nên rêu xanh mọc lan, ngoằn ngoèo phủ kín mặt đá. Nền rêu rạp xuống một khoảng, hằn dấu xanh xanh mờ mờ do lúc nãy bị nàng nằm lên.

Trên mặt đất hơi xa đây một chút, có các đường vạch chìm sâu dưới đất. Kiến Sầu nhận ra đó là truyền tống trận, nhưng trên bề mặt lại có khá nhiều đá vụn, hình như là bị ai đó phá hủy.

- Sau khi Kiến Sầu sư tỷ ngất xỉu, ta với Chu sư đệ có bàn bạc với nhau, lúc đó còn cách đảo Đăng Thiên thứ mười ba cũng không xa lắm, bởi vậy mỗi người mới kèm một người, cùng mang Kiến Sầu sư tỷ với Tiểu Vãn sư muội đến nơi đây.

Trương Toại thong thả thuật lại những gì đã xảy ra sau khi Kiến Sầu hôn mê : "Bọn ta cứ nghĩ ở đảo Đăng Thiên có trận pháp của các tiền bối đi trước để lại, hơn nữa trong người vừa hay cũng có phù truyền tống, nên chắc chắn sẽ có thể trở về lục địa Thập Cửu Châu, tìm sư môn trợ giúp. Nhưng không ngờ..."

Kiến Sầu rời mắt khỏi tòa truyền tống trận có hơi cũ kỹ gió sương bên kia, tiếp lời : "Không ngờ, truyền tống trận vậy mà bị người ta phá hư đúng không ?"

- Ừ...

Trương Toại nhìn kỹ lại Kiến Sầu, trong bụng thực ra có hơi bất ngờ trước lối tư duy sắc sảo nhanh nhạy của nàng

Hắn lấy từ trong tay áo ra một vật đưa cho nàng, bảo : "Ta với Chu sư đệ phát hiện thấy có chút máu cạnh truyền tống trận, với lại còn có cái này nữa."

Nằm trong tay Kiến Sầu là một mảnh ngọc bể, sờ lên bóng láng, chỗ rìa bị gãy rất sắc.

- Cái này là cái gì ?

- Là miếng phù truyền tống đã xài rồi.

Trong một chớp mắt đó, Trương Toại không biết là mình chịu thua hay hết nước nói trước sự vô tri của Kiến Sầu : "Nó còn là phù truyền tống của phái Tiễn Chúc. Tỷ nhìn ở góc phải bên dưới đi."'

Góc phải bên dưới ?

Kiến Sầu buông mắt nhìn, dịch nhẹ đầu ngón tay thì thấy lộ ra đường nét bị mình che mất : Họa tiết hai cánh cửa sổ bên trên giống y hệt cái mà nàng từng thấy lúc trước trên quần áo của Hứa Lam Nhi

- Ý đệ muốn nói Hứa Lam Nhi đánh với chúng ta, sau đó không biết sử dụng bí pháp gì mà trốn thoát, lại xuôi theo lộ tuyến trước kia đi trước chúng ta một bước, đến được đảo Đăng Thiên, sau khi dùng truyền tống trận xong thì đã áp dụng cách thức đặc biệt phá nó đúng không ?

Lúc truyền tống mà bị chấn động, kết quả truyền tống cuối cùng sẽ ảnh hưởng theo, điểm này Kiến Sầu đã có trải nghiệm quá rõ.

- Chắc nó đã dùng phụ trợ trận pháp, khiến mình truyền tống đi xong thì trận ở phía sau cũng bị phá.

Trương Toại trầm giọng nặng nề tiếp : "Có lẽ nó đoán Tiểu Vãn sư muội sẽ bị trọng thương. Phá truyền tống trận như thế này rõ ràng là muốn đẩy người ta vào chỗ chết..."

Tâm như rắn rết.

Hôm nay coi như Trương Toại được một bài học nhớ đời.

Hết thảy đã giải thích xong, tình hình hiện tại ra sao Kiến Sầu cũng đã nắm qua.

Trương Toại nhất thời chẳng có tinh thần gì.

Kiến Sầu quan sát hòn đảo, lại hỏi : "Đảo Đăng Thiên này có nhiều người qua lại không ?"

- Không nhiều lắm. Chúng ta gần chạng vạng mới tới nơi, giờ cũng chưa thấy có ai đi ngang qua.

Trương Toại lắc đầu : "Vả lại, có đi ngang qua cũng vô ích, không có ai chịu mang chúng ta theo đâu, mà cũng sẽ chẳng có ai sửa lại truyền tống trận nữa."

Dựng truyền tống trận liên quan đến luật không gian, không phải muốn sửa là sửa đơn giản như vậy.

Từ đó trở đi Kiến Sầu hốt nhiên cũng im lặng.

Hòn đảo này rõ là lớn hơn nhiều so với đảo Trảm Nghiệp lúc trước, phóng mắt nhìn ra chẳng thấy điểm cuối đâu.

Cũng không cần phải mệt đầu nghĩ xem ở đây còn có thể có tòa truyền tống trận thứ hai nào hay không. Nếu Kiến Sầu là Hứa Lam Nhi thì sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu nàng mà là Trương Toại dĩ nhiên cũng sẽ không đời nào lại chịu bỏ qua khả năng cứu mạng này.

Nàng vắt óc suy nghĩ đủ điều nhưng lại chẳng có cách gì.

- Khụ, khụ...

Có tiếng ho khan một tràng.

Kiến Sầu với Trương Toại nghe động liền nhất tề nhìn ra. Đây không phải là Nhiếp Tiểu Vãn tỉnh lại mà là Chu Cuồng đang húng ha húng hắng, liêu xiêu đứng dậy.

- Sao rồi ?

Kiến Sầu vội hỏi.

Chu Cuồng đi tới, mặt mày nặng nề buồn bã. Hắn lắc đầu : "Ta tu vi có hạn, lực bất tòng tâm. Hơn nữa... hơn nữa thương thế của nó quá nặng, không thể nào kéo dài nổi nữa. Chúng ta buộc phải mau mau trở về Thập Cửu Châu mới có thể tìm được người cứu nó."

- ...

Mau rời khỏi đây trở về Thập Cửu Châu, nói nghe dễ chứ thực tế đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Trương Toại cũng thấy vô cùng chua chát.

Kiến Sầu chầm chậm lướt mắt qua khuôn mặt hai người rồi nhìn sững Nhiếp Tiểu Vãn. Nàng nhớ vẻ rụt rè nhút nhát của cô bé lúc mới gặp, nhớ nét hồn nhiên lí lắc của nó sau đó, nhớ nó hoảng hồn ra sao khi biết đấu bàn thiên phú của Kiến Sầu được tới một trượng, đến lúc 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play