Hứa Lam Nhi thất thủ đã đổi cách khác trốn thoát rồi, mà Nhiếp Tiểu Vãn bây giờ thì hôn mê thế này.
Kiến Sầu bụng dạ rối bời. Nàng nắm lấy cánh tay thõng thượt vô tri vô giác của Nhiếp Tiễu Vãn, đờ đẫn hỏi hai người Trương Toại với Chu Cuồng : "Nó thế nào rồi ?"
- Một đòn Lan Uyên của Tiễn Chúc Phái có tiếng là cực mạnh, sức phá hoại cực cao. Bạn ngươi dù đã được ngươi đỡ cho nhưng cũng phải chịu bị dư chấn. Nó đối phó cập rập, thân không phòng hộ, e là dữ nhiều lành ít.
Có tiếng người lạnh lùng vẳng lại từ lưng chừng không.
Kiến Sầu hoảng sợ trông lên, mới thấy hóa ra đó chính là Đào Chương một thân xanh xanh đạo bào đang ngự trên phi kiếm.
Con mắt duy nhất còn lại của Đào Chương nhìn chằm chằm Kiến Sầu không chớp : "Hứa Lam Nhi mở miệng ra là nói bậy nói bạ, nhưng không ngờ trong đó vậy mà cũng được một câu thật. Ngươi chính là môn hạ Nhai Sơn, đệ tử của Phù Đạo sơn nhân, trưởng lão chấp pháp trung vực có phải không ?"
Cái khác Kiến Sầu không biết, chỉ biết mình đích xác là môn hạ Nhai Sơn, đệ tử của Phù Đạo sơn nhân.
Nàng không rõ Đào Chương muốn làm gì, cũng chẳng hiểu tại sao y lại hỏi một câu như vậy, chỉ biết nắm chặt lấy cây gậy trúc chín đốt trong bàn tay vô lực của mình, dựa vào nó chống xuống để gượng đứng dậy, lấy thân che cho Nhiếp Tiểu Vãn đã bị thương nặng ở phía sau.
Kiến Sầu không nói phải mà cũng chẳng nói không.
Giọng nàng hốt nhiên bỗng trở nên điềm tĩnh lạnh lùng : "Hứa Lam Nhi đã trốn, kẻ thù của ngươi đã làm trọng thương bạn của ta. Chúng ta bây giờ chung một kẻ thù. Ngươi còn muốn ra tay tàn sát hay sao ?"
Nàng vừa dứt tiếng thì gậy trúc xanh cũng sáng lên hào quang huyền ảo mông lung, bên trong loáng thoáng có bóng lá trúc lấp lánh.
Hai mắt Kiến Sầu nhìn Đào Chương trừng trừng không chớp.
Ánh mắt Đào Chương chỉ lướt qua một thoáng trên đầu các đốt ngón tay không chút run rẩy của nàng, tựa hồ như để ước lượng xem nàng có còn sức để đánh một cú nữa không.
Bầu không khí giữa họ sặc mùi giương cung bạt kiếm.
- A...
Hốt nhiên chợt vang tiếng cười khẽ.
Kiến Sầu lập tức căng thẳng đề phòng.
Nhưng tiếp sau đó lại là một tràng cười ha hả.
- Ha ha ha, môn hạ Nhai Sơn, ha ha ha...
Đào Chương chắp hai tay sau lưng, rồi cũng không liếc mắt nhìn Kiến Sầu thêm lấy một lần nào nữa mà nghênh ngang bỏ đi.
- Nhai Sơn, Nhai Sơn...
Tràng cười ấy hùng tráng khoáng đạt, đượm màu bãi bể nương dâu.
Nghe dư âm văng vẳng tiêu biến cuối trời, hòa cùng một điệu với tiếng sóng ì ầm không nghỉ mà Kiến Sầu bỗng chợt thấy man mác buồn.
- Nhai Sơn...
Ngũ Di tông là tông môn lớn hàng đầu trung vực. Ngoài Kiến Sầu, trong số bốn người họ thì chỉ có Phong Ma kiếm phái mà Trương Toại làm đệ tử là có thể coi như tương đương.
Tu sĩ Thập Cửu Châu hằng hà sa số, có lẽ do Trương Toại với Chu Cuồng luôn đóng cửa tu luyện nên xưa nay chưa hề được nghe qua tên tuổi của Đào Chương, nhưng thế lực sau lưng y thế nào Hứa Lam Nhi trước kia lại biết rất rõ.
Người này lúc tới như gió, lúc đi vô ảnh vô tung, chỉ tự nhiên cảm thán hai tiếng "Nhai Sơn" như vậy khiến người ta thật chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Thế nhưng Trương Toại với Chu Cuồng lại không khỏi phải thừa nhận rằng : Trên toàn Thập Cửu Châu, chỉ với hai tiếng "Nhai Sơn" bật lên trên đầu lưỡi thôi là có thể gợi lại cả một rừng truyền kỳ, một biển truyền thuyết, vạn vạn chuyện xưa...
Cũng bởi Đào Chương thốt lên một câu "Nhai Sơn" ấy mà hai người bọn họ nhất thời cũng chợt bần thần trong dạ.
Mãi một lúc lâu sau, Trương Toại mới chầm chậm thu lại ánh mắt vô định trong hư không. Hắn quay đầu nhìn Kiến Sầu, sắc diện bỗng chợt phức tạp hẳn lên.
Nữ tử trước mặt tình cờ gặp họ nơi phàm trần này là người mà Phù Đạo sơn nhân đã thuận tay kéo tới cho đủ số.
Nhưng đồng thời nàng cũng chính lại là môn hạ Nhai Sơn.
Có lẽ sau đó không lâu, tên của nàng cũng sẽ được khắc lên cùng một chỗ với không biết bao nhiêu là chuyện xưa khác, sẽ trở thành một trong số những huyền thoại lẫy lừng lưu truyền trong giới tu sĩ ở Thập Cửu Châu...
Cho dù gặp phải đại nạn, Nhai Sơn vẫn luôn là Nhai Sơn như cũ.
Trương Toại bị bao ý nghĩ phức tạp cuốn lấy tâm trí, khó lòng dứt khỏi, nhưng Chu Cuồng tính tình đơn thuần nên chẳng nghĩ nhiều như vậy. Hắn thấy Kiến Sầu cả người như thẫn thờ ngơ ngẩn thì lại càng lo lắng hơn : "Sư tỷ, sư tỷ ?"
Kiến Sầu nghe giọng quay đầu lại, gượng cười : "Không sao..."
- Cạch !
Một tiếng động nhỏ hốt nhiên vang lên.
Tay Kiến Sầu lỏng ra, cây gậy trúc chín đốt bên trong liền rớt ngay xuống, đập cạch một tiếng trong trẻo lên nền đá ngầm.
Mọi nguy hiểm đã chấm dứt, căng thẳng cũng tiêu tan, thân xác nàng đã rã rời vô lực từ lâu, không tài nào trụ nổi được nữa.
Hai mắt tối sầm, hình ảnh cuối cùng lưu giữ trong trí óc nàng chững lại ở cảnh biển mênh mông vô bờ.
Kiến Sầu nằm mơ, giấc mơ duy nhất từ khi bị giết đến nay.
Nàng ngồi trong sân nhà thong thả vá quần áo cho Tạ Bất Thần. Từ nhà trong chợt vọng tiếng trẻ nít oa oa. Nàng vội vàng bỏ kim chỉ trong tay xuống, đi vào trong xem.
Dường như đó còn là ngày mùa hạ.
Ngoài song, ve sầu râm ran, cây cối xanh xanh um tùm, trông thật đẹp.
Cái nôi đơn sơ đặt trước cửa sổ đang đong đưa, đong đưa.
Kiến Sầu đi tới nhưng chợt sững đứng lại.
Bởi trong nôi rỗng không, trống hươ trống hoác.
Nhưng cả gian nhà lại vẫn vang dậy tiếng khóc, vừa rõ vừa to.
Trong giấc mơ, Kiến Sầu tay chân luống cuống, đi qua đi lại tứ phía, khản giọng kêu gọi, nhưng lại chẳng biết mình kêu cái gì.
Nàng tìm không thấy con mình đâu.
Trong nhà tìm rồi, ngoài nhà cũng đã tìm rồi, nàng ngơ ngơ ngác trở lại chỗ để đồ may vá trong nhà, thấy ở đó vẫn còn một bộ đồ còn chưa may xong, bên trong rổ kim chỉ vẫn còn đó chiếc trống lắc với...
Cái chìa khóa bạc xỏ dây đỏ.
Ngay lập tức, Kiến Sầu bỗng cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, tuyệt chẳng thua gì cái đau bị kiếm của Tạ Bất Thần đâm cho một nhát ngày ấy.
Nàng giật mình mở choàng mắt tỉnh giấc.
Đập vào mắt là sao trời lấp lánh thiên không, ngôi ngôi giăng giăng điểm tô cho nền trời đêm xanh thẫm.
Có gió biển thổi tới, không khí tanh tanh mặn mặn vị biển.
Giờ là lúc nào mà trời đã tối rồi ?
Nàng dường như đang nằm trên một chỗ cực kỳ bằng phẳng, dưới thân chẳng thấy cộm, tuy nhiên xương cốt tứ chi trong người lại đau nhức vô cùng, chỉ cần hơi nhúc nhích chút xíu là như có trăm ngàn cây kim châm thấu cơ thể.
Kiến Sầu muốn ngồi dậy, nhưng đau quá lại ngã vật xuống. Trương Toại đứng phía trước cách đó không xa liền nhìn lại : "Tỷ tỉnh rồi !"