Hứa Lam Nhi không giống loại người như vậy.
Đào Chương đứng phía trước, chú mục nhìn Hứa Lam Nhi, tay áo phần phật bay trong gió.
Hứa Lam Nhi vung thẳng kiếm lên. Trong chớp mắt, kiếm quang dàn rộng một vùng liền đập xuống mặt biển. Tròn một vòng quanh Hứa Lam Nhi, nước biển tứ phía bị ánh kiếm bức lui liền ào ào xô ra, rút thấp xuống một đoạn.
Hứa Lam Nhi khẽ hét lên một tiếng, sắc mặt có vẻ quyết tuyệt. Ngay lúc này, đường kiếm kia rõ ràng là sẽ chọc vào mắt ả tới nơi.
Nhưng cũng chỉ duy trong khoảnh khắc đó thôi.
Pháp quyết trên tay ả trong chớp mắt chợt biến. Trường kiếm chói lòa hào quang xanh biếc vậy mà lại thình lình đổi hướng, đâm thẳng vào Nhiếp Tiểu Vãn như chớp giật.
Nhiếp Tiểu Vãn đang đứng giữa bốn người, kế bên còn có Kiến Sầu tu vi yếu kém. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, cô bé hoàn toàn không phản ứng kịp, vừa nhận ra được thì ánh kiếm đã đâm tới ngay trước mắt.
Nhiếp Tiểu Vãn gắng bấm thủ quyết, đấu bàn to lớn lập tức hiện ra, xoáy tròn dưới chân !
Nhưng vẫn chẳng kịp !
Thật quá nhanh !
Thế kiếm của Hứa Lam Nhi tới quá nhanh, quá hiểm !
Thậm chí đến Trương Toại với Chu Cuồng đứng cách đó hơi xa hơn một chút cũng không ứng đối kịp.
- Tiểu Vãn sư muội !
Kiếm quang ngập trời trong chớp mắt đã ập xuống, sắp sửa nuốt chửng Nhiếp Tiểu Vãn tới nơi. Nữ hài nghiến chặt hai hàm răng, tái mét mặt mày, thất kinh hồn vía.
Không lẽ là như vậy sao ?
Lần đầu tiên nó xuất môn rèn luyện, thế mà lại kết thúc bằng một kết quả thảm hại như thế này ư ?
Nó vẫn còn chưa kịp đi tiểu hội Tả Tam Thiên, còn chưa dương danh Thập Cửu Châu, còn chưa trở thành tiên nhân lợi hại nhất nữa...
Một tràng ý tưởng lộn xộn vụt qua trong trí Nhiếp Tiểu Vãn, cô bé hốt nhiên bỗng chợt nhận ra mình thật sự chẳng muốn chấm dứt thế này !
Ánh kiếm xanh lam càng lúc càng gần !
Đáy mắt ngấn lệ, Nhiếp Tiểu Vãn khởi động lồng hào quang hộ thể mỏng manh, định liều ngọc nát đá tan với Hứa Lam Nhi. Nhưng không ngờ, chính trong sát na đó, qua dư quang nơi khóe mắt, cô bé bỗng thấy một đốm sáng xanh biếc chợt lóe lên.
Nhiếp Tiễu Vãn sững người.
Trương Toại với Chu Cuồng đang vội vàng chạy tới bên này cũng ngẩn ra, thậm chí đến Đào Chương ở xa xa cũng bất ngờ, kêu ồ lên.
Tất cả kể thì dài nhưng trên thực tế chuyện xảy ra lại chỉ gần như trong nháy mắt.
Chỉ nhoáng sau, cái màu xanh lục trong suốt đó liền đột ngột bùng lên, giống như bị đốt cháy, trong tích tắc liền lia ngang ra, chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của tất cả mọi người !
Phía sau ánh hào quang xanh biếc ngập trời, bóng dáng Kiến Sầu cầm gậy trúc chín đốt cũng trở nên mờ mờ ảo ảo.
Vào thời khắc này, tim nàng đập ầm ầm như sấm, tay cầm gậy cũng run lên bần bật. Linh khí trong người ào ào trút vào trong thanh trúc chín đốt làm nàng có cảm giác như mình sắp bị hút khô đến nơi !
Ban nãy đang lúc dầu sôi lửa bỏng, nàng đã vung gậy lên đỡ ánh kiếm của Hứa Lam Nhi, nhưng bất ngờ một điều là nàng thế mà lại tự nhiên rót luôn linh lực vào trong, mà đã bắt đầu rồi thì không tài nào dừng lại được nữa.
Hào quang trên gậy bừng lên chói lọi, các vết trầy xước lung tung vốn có trong chớp mắt liền bị ánh sáng lấn át, khiến thanh trúc chín đốt trở nên óng ánh trong suốt như ngọc !
Giữa quầng hào quang xanh biếc đó vậy mà thấp tha thấp thoáng có thể thấy được cả lá trúc được ánh sáng biến ảo thành, phiến phiến một trời bay bay...
Ánh kiếm rốt cục cũng tới nơi !
Không chút do dự, Kiến Sầu nắm chặt gậy trúc chín đốt, lấy hết sức bình sinh vung lên phía trước !
Ầm !
Hào quang biêng biếc rợp trời với hào quang của kiếm choảng mạnh vào nhau !
Từ tâm điểm đụng độ, một nguồn sóng khí khổng lồ bung xoay một vòng chung quanh. Nước biển rùng rùng chấn động, ầm ầm cuộn sóng dâng cao mười mấy trượng, sôi sục một vùng !
Hứa Lam Nhi kinh hãi, trong tích tắc ánh kiếm và ánh trúc xanh va vào nhau thì hồn vía lên mây.
- Phốc !
Ả hộc máu ra miệng, tựa như ăn phải một đòn nặng, đùng một cái, liền bị sức chấn đập rớt xuống biển sâu !
- Ùm !
Sóng nước bắn tung, đỏ lòm một vùng.
Ánh lam tiêu tán.
Ánh trúc tiêu tán.
Cảnh tượng huyền ảo ngập trời cũng tan biến theo.
Kiến Sầu cầm gậy trúc chín đốt trông như bình tĩnh đứng cạnh Nhiếp Tiểu Vãn nhưng thật ra thì chân tay vô lực, đầu váng mắt hoa, thiếu điều ngã quỵ.
Nhiếp Tiểu Vãn ở kế bên khóe miệng trào máu, khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái hết cả lên, khí huyết trong người cuồn cuộn đảo lộn.
Cô bé định gượng cười, muốn nói cái gì đó, nhưng không ngờ vừa mở miệng ra thì tự nhiên phun máu.
- Tiểu Vãn sư muội !
Hai người Trương Toại với Chu Cuồng cũng bị sức chấn ban nãy đánh tới, khí huyết trong cơ thể tuy bất ổn nhưng cũng vẫn còn có thể tạm ngự không. Bọn họ thấy Nhiếp Tiểu Vãn hộc máu thì tức thời thất kinh.
Bị mất điều khiển, cái khay bạc cổ chớp mắt liền biến lại nguyên hình, luồn trở lại trên tay Nhiếp Tiểu Vãn. Cả cô bé với Kiến Sầu đều cùng rớt xuống biển với nhau !
May sao Trương Toại phản xạ cực nhanh, thoắt cái đã lao xuống bắt kịp hai người, rồi mang bọn họ đặt lên mũi đá ngầm gần đó.
Chu Cuồng cũng theo tới : "Có sao không ?"
Trương Toại lắc đầu : "Còn chưa biết được."
Kiến Sầu vịn tay Trương Toại mới tạm đứng dậy nổi. Nàng vội vàng nhìn sang Nhiếp Tiểu Vãn : "Tiểu Vãn, Tiểu Vãn ?"
Cô bé đã ngất xỉu, hai mắt nhắm nghiền, cả người nhớp máu, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn ý thức gì nữa.
Kiến Sầu trong lòng sợ hãi, không biết mình phải làm gì bây giờ. Chợt nhớ tới Hứa Lam Nhi vừa ra tay ban nãy, nàng bỗng quay ngoắt đầu nhìn xuống dưới mặt biển.
Lúc trước sóng cả sôi trào nhưng bây giờ thì đã lặng dần dần.
Đào Chương đứng trên kiếm, quét mắt nhìn kỹ một vòng trên mặt biển, thế nhưng lại chẳng thấy tăm hơi Hứa Lam Nhi đâu, trong con mắt phải còn lại tức thời liền bốc hàn khí ngùn ngụt, cả người cũng trở nên âm lãnh đáng sợ hẳn lên.
- Tài cán không tệ, trọng thương rồi mà cũng trốn được nữa !
Trốn rồi sao ?
Kiến Sầu nghe thấy, đáy lòng buồn buồn chùng xuống.
Hứa Lam Nhi ban nãy ra tay đánh Nhiếp Tiểu Vãn đa phần là tại vì nàng có mặt bên cạnh cô bé. Tuy cô bé đã lên tới bậc trung trúc cơ nhưng phải bảo vệ người tu vi thấp thì thế nào cũng gặp khó khăn.
Chỉ cần Nhiếp Tiểu Vãn chống cự là Hứa Lam Nhi sẽ chọc thủng đường chặn mà trốn ra theo lỗ hổng này. Nhưng không ngờ đến thời khắc mấu chốt nhất, trong tay Kiến Sầu lại còn có cây gậy trúc chín đốt mà Phù Đạo sơn nhân đã đưa cho.
Song...