Dạo trước, nghe nói thấy ẩn giới am Thanh Phong bắt đầu có thể vào được, một số môn phái đã phái đệ tử tinh anh của mình đi thẳng tới am thông qua truyền tống trận. Không ngờ, sau khi vào trong thì gặp phải đủ thứ nguy hiểm. Hai người Chu Cuồng với Trương Toại vừa hay gặp dịp đi cùng với Hứa Lam Nhi.

Khi đó, thấy ả tu vi không cao, hơn nữa lại là nữ tử nên bọn họ cũng chẳng hề để ý tới. Nào ngờ, sau khi đi với nhau không lâu thì Hứa Lam Nhi bỏ đi riêng một mình, song chỉ chốc lát sau lại dẫn về một đống truy binh.

Chính vì đồng bạn gặp nạn, xuất thủ tương trợ mới phải đạo, bởi không đành thấy chết làm ngơ, cả đám mới hiệp lực giúp Hứa Lam Nhi đánh lại nhóm người đuổi giết ả.

Nào ngờ bọn họ đang bận đánh giết túi bụi thì Hứa Lam Nhi lại thừa cơ bỏ chạy, chớp lấy đi một thứ pháp bảo nào đó, hơn nữa còn chọc giận tới ác thú trong ẩn giới.

Nếu không phải cả đám thương vong nặng nề đến nỗi cuối cùng chỉ còn lại có bốn người thì Trương Toại với Chu Cuồng đã xử cô ả lá mặt lá trái này từ lâu.

Giờ đây thấy lại cái màn quen thuộc trước mắt, Chu Cuồng liền không chịu nổi nữa mà tím mặt. Chớ thấy hắn chỉ là hán tử thô kệch mà lầm, đến lúc gặp chuyện thật sự sẽ tuyệt không nương tay !

Hắn thò ngay tay sang bên phải nhấc lên một cái, cây rìu ở dưới chân tức khắc nổi lên. Chu Cuồng nắm lấy nó, thấy Hứa Lam Nhi bay tới liền thẳng tay chém xuống !

Vù !

Đường búa tím đen sượt ngay qua khuôn mặt xinh xắn của Hứa Lam Nhi !

Hứa Lam Nhi ré "Á" lên một tiếng. Ả giật nảy mình, né sang bên cạnh trong đường tơ kẽ tóc, đến khi thoát ra không xa lắm thì ngự không dừng lại vuốt vuốt mặt, kinh ngạc nhìn Chu Cuồng : "Ngươi làm gì vậy ?"

- Làm gì hả ?

Chu Cuồng cười gằn, hoàn toàn không coi mặt mũi ả vào đầu, xuỵt giọng đáp : "Tao làm gì mày khỏi có xía vào !"

Kiến Sầu vạn vạn lần chẳng ngờ sẽ xảy ra một màn lạ lùng trước mắt. Tuy nàng đã nhìn ra bốn người họ bằng mặt mà không bằng lòng từ lâu, song to tiếng trở mặt ngay lúc này thì thật quá sức tưởng tượng.

Trong khi đó Nhiếp Tiễu Vãn lại bật cười.

Cô bé khẽ nói với Kiến Sầu : "Lúc ở trong ẩn giới, Hứa Lam Nhi toàn chơi trên đầu trên cổ người ta. Trương sư huynh với Chu sư huynh đã thấy chướng mắt từ lâu. Nhưng hồi ở ngoài ẩn giới, có mặt sơn nhân ở đó, mọi người dù gì cũng đều là tu sĩ trung vực nên không ai dám tự mình bôi tro trát trấu trước mặt Nhai Sơn, bởi vậy mới nhịn cho qua chuyện đó."

Kiến Sầu gật đầu hiểu ra.

Thế nên bây giờ mới không chịu nổi nữa.

Ở mé bên, bốn người rượt từ phía sau tới đều mặc đạo bào xanh, chân đạp phi kiếm cùng kiểu. Tất cả hợp nhau đồng loạt vây công.

Đi đầu là một người bịt mắt trái, chỉ nhìn được bằng mắt phải, trông ra dáng nam tử thấy rõ nhưng mặt mày thì lại âm nhu, nữ tính vô cùng, lúc nói chuyện nghe giọng rin rít, chẳng khác gì kim châm.

- Năm trước làm hư mắt trái của tao, mày lại trốn thoát. Không ngờ Thập Cửu Châu lớn như vậy mà cũng để bốn sư huynh đệ tụi tao đụng phải mày ở đây. Hừ, nếu mày chịu tự khoét bỏ hai mắt thì bữa nay tụi tao sẽ bỏ qua cho mày !"

Tiếng gã âm lãnh vọng tới, dễ làm người ta không rét mà run.

Kiến Sầu nghe xong cau mày.

Nàng đưa mắt nhìn sang Hứa Lam Nhi. Ả lúc này lồng ngực hổn hển phập phồng không thôi, dáng vẻ sợ hãi cực điểm.

Hứa Lam Nhi chẳng có đầu óc đâu mà vặc lại mấy lời điên khùng của Chu Cuồng lúc nãy, chỉ lo trả đũa người kia : "Năm đó tại ngươi muốn cướp pháp bảo của ta, hại mạng ta. Chỉ làm hư một con mắt đã là may cho ngươi rồi. Hôm nay Phong Ma kiếm phái, Vô Vọng trai, Xung Tiêu môn và cả môn hạ Nhai Sơn đều có mặt ở đây, xin mọi người xét xem là đúng hay sai !"

- Nhai Sơn ?!

Nam tử kia tròng mắt vụt co lại, mặt có vẻ sợ.

Tuy nhiên hắn cũng chỉ quét mắt nhìn qua một vòng bốn người Kiến Sầu ở phía sau, kế chợt khẽ cười : "Hóa ra là hù dọa chứ gì. Nhai Sơn không ngai, tung hoành trung vực. Môn hạ Nhai Sơn nếu có thì cũng chẳng đi kết giao với cái thứ tiểu nhân xảo trá âm hiểm như mày. Giờ tao chỉ hỏi : Mày có khoét hay là không ?"

Hứa Lam Nhi tức tối nghiến răng.

Chu Cuồng với Trương Toại đã tự động áp sát bên cạnh Nhiếp Tiểu Vãn với Kiến Sầu, hai tay khoanh lại, đứng yên giương mắt xem trò.

Tuy nhỏ tuổi nhưng Nhiếp Tiểu Vãn cũng cười, ung dung đề nghị : "Thì ra là kẻ thù cũ của Hứa sư tỷ tìm tới tận cửa. Tỷ thậm chí đến mắt của người ta cũng hại luôn. Ở đời chuyện gì cũng có nhân có quả. Hay tỷ móc đại con mắt cho xong, ít ra giữ mạng được cũng tốt !"

Câu cú nghe mỉa mai nhưng lại không phải là không có lý.

Có nhân thì có quả, có nghiệp sẽ có báo.

Đối với tu sĩ mà nói, mất hai con mắt chẳng qua chỉ là mất mặt mà thôi.

Nhìn sơ, bốn người này tu vi đều chừng trúc cơ bậc trung trở lên, một mình mình Hứa Lam Nhi làm sao đấu lại nổi ?

Kiến Sầu thoáng chốc đã phân tách rõ ràng đầu đuôi sự việc. Nàng đưa mắt nhìn nam tử âm nhu kia một lần nữa rồi lại ngó sang Hứa Lam Nhi ?

Mình phải làm gì bây giờ ?

Biển khơi bao la vô bờ. Sóng cả ập tới, xô mình trên mũi đá ngầm ở kế đó không xa, bọt biển trắng xóa tung trời, rào rào từng hồi không ngớt.

Tâm trạng của Hứa Lam Nhi lúc này cũng phập phồng lên xuống theo nhịp sóng xô. Ả vô cùng sợ nam tử trước mặt, lại bực sao bốn người vừa rồi cùng đồng hành lại không chịu đứng về phía mình. Mánh lới mười lần ăn mười tự nhiên mất linh, bây giờ đâm ra chỉ còn mình mình đơn thương độc mã thế này !

Cơn tức không sao tả xiết làm mắt ả đỏ ké.

Nhiếp Tiểu Vãn nhỏ tuổi đứng cạnh Kiến Sầu, hơn nữa còn có Trương Toại với Chu Cuồng kế bên. Vị trí của bốn người họ vừa khéo án ngay trước lối ả định trốn...

Nhiếp Tiểu Vãn đúng là cố ý !

Hứa Lam Nhi quay đầu nhìn, thấy hướng mình chạy tới lúc nãy đã bị đám người có nam tử âm nhu cầm đầu chặn kín từ đời nào.

Trên đầu là trời xanh ngăn ngắt; dưới chân là biển cả mênh mông.

Thế nhưng lại chẳng có lấy một đường để ả thoát thân.

Nắm tay xiết lại càng lúc càng chặt, Hứa Lam Nhi biết đã tới lúc được ăn cả ngã về không. Ả từ từ bình tĩnh lại, trưng ra cái bản mặt tươi cười xinh đẹp của mình rồi ẽo ợt đánh mắt nhìn Nhiếp Tiểu Vãn : "Tiểu Vãn sư muội nói rất đúng. Xem ra đã tới lúc tỷ phải tự quyết định rồi."

Nhiếp Tiểu Vãn cảnh giác nhìn ả.

Hứa Lam Nhi lại chẳng làm gì. Ả liền giơ tay ra tiếp lấy thanh trường kiếm xanh, nghiêng người nói với nam tử âm nhu : "Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi chính là Đào Chương, đệ tử của Ngũ Di tông."

- Mày nhớ không sai.

Đào Chương nhếch môi cười. Mặc dù mất một con mắt nhưng khuôn mặt tươi cười đó lại mang vẻ đẹp khá kinh tâm động phách, so ra còn phụ nữ hơn cả phụ nữ.

- Nếu vẫn còn nhớ rõ tên tao, chắc cũng phải nhớ luôn cả chuyện mày từng thừa dịp tao trọng thương mà đâm tao liên tục mười ba nhát, đã vậy còn khoét mắt ta. Bây giờ mày nghĩ kỹ đi, có đúng là phải trả lại tao một đôi mắt không ?

- Tu sĩ chúng ta ở bầu thì tròn ở ống thì dài. Đúng như Tiểu Vãn sư muội đã nói, trả lại ngươi đôi mắt thì ngươi sẽ tha ta một mạng, cớ sao không làm ?"

Hứa Lam Nhi vẫn cười. Ả dựng thẳng kiếm lên, làm như sắp sửa chọc mũi kiếm vào mình tới nơi.

Nhiếp Tiểu Vãn không ngờ ả gan tới độ này, nháy mắt đã quyết định xong bởi vậy nên có hơi sững ra.

Nhưng cùng lúc, Kiến Sầu lại cau mày.

Thật bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play