- E hèm, được rồi, các ngươi cũng đã chào hỏi xong, vậy chúng ta ――
- Chưa chưa, còn tôi nữa...
Một giọng nói nhỏ nhẹ thình lình bỗng chợt cắt ngang lời lão.
Phù Đạo sơn nhân ngẩn ra, nhìn quanh tứ bề chẳng thấy ai, kế lại cúi đầu xuống mới hay còn có một cô nương nho nhỏ nữa, đứng thấp hơn Hứa Lam Nhi nhiều.
- À quên, vẫn còn một người đây !
Phù Đạo sơn nhân vỗ trán, nói với Kiến Sầu : "Ở đây vẫn còn một con bé nữa."
Nữ hài tội nghiệp đứng đó, dường như bị người ta bỏ quên mà dáng vẻ trông ra hơi có chút sợ sệt.
Thật tình Kiến Sầu cũng thấy là lạ : Một cô nương nhỏ nhỏ mười mấy tuổi như vậy sao lại có mặt ở cái chỗ có vẻ như vô cùng nguy hiểm thế này ?
Nàng tò mò nhìn sang.
Bị ánh mắt Kiến Sầu chiếu tới, nữ hài kia dường như phải bỏng, mặt mũi thoắt cái đỏ hết cả lên. Cô bé cúi đầu, ấp úng nói : "Em là đệ tử của Vô Vọng trai, tên Nhiếp Tiểu Vãn, xin ra mắt Kiến Sầu đại sư tỷ."
Lần này, Kiến Sầu rốt cục cũng đổi cách nói : "Em bao nhiêu tuổi rồi ?"
- A ?
Không phải là "Nhiếp sư muội khách khí quá" sao ?
Nhiếp Tiểu Vãn đã nghe quen câu Kiến Sầu nói ban nãy, lúc này bị nàng hỏi cho một câu như vậy nhất thời bất ngờ, mãi một hồi lâu lâu mới ngơ ngơ đáp lại : "Mười ba."
Kiến Sầu hít sâu một hơi khí lạnh.
Phù Đạo sơn nhân kiềm lòng chẳng đặng liền hỏi : "Sao ? Có gì không ?"
- Không có gì...
Kiến Sầu lắc lắc đầu giống như đang cảm khái.
Nàng ngoảnh đầu lại, cuối cùng vẫn buột miệng nói : "Trẻ con ngày nay đúng là quá giỏi. Giờ thì con hiểu tại sao mình là đại sư tỷ rồi."
Kiến Sầu nhớ mình hồi còn bằng tuổi cô bé vẫn còn vọc đất chơi.
Vừa nghe câu kia xong, Hứa Lam Nhi liền nhìn nhìn Kiến Sầu, ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc khó hiểu thấy rõ.
Tuổi tu hành ở Thập Cửu Châu không lớn thì có gì mà cảm khái chứ ?
Đây chính là "Đại sư tỷ Nhai Sơn" sao ?
Hứa Lam Nhi nhớ lại năm xưa mình bái nhập Nhai Sơn thất bại mà trong lồng ngực nhất thời bùng lên một ngọn lửa vô danh, khó lòng bình tĩnh nổi.
Chu Cuồng sau một hồi sửng sốt thì cười. Hắn đã hiểu sơ sơ, biết Kiến Sầu thực ra đang ngạc nhiên về tuổi tác của Nhiếp Tiểu Vãn.
Tay vẫn vác rìu, hắn thật thà nói : "Tại Kiến Sầu đại sư tỷ không biết thôi. Tu sĩ tu hành tuổi càng nhỏ càng tốt. Tiểu Vãn tuy mới có mười ba vậy chứ mà bây giờ đã lên được nửa trúc cơ rồi. Trong bốn người bọn tôi, cảnh giới của nó gần bằng Trương sư huynh nhất đó."
Trương Toại hừ giọng làm thinh.
Nhiếp Tiểu Vãn chớp chớp mắt, cũng không nói tiếng nào.
Kiến Sầu thực ra đã hiểu nên mới rồi mới có câu như vậy, nhưng Chu Cuồng hình như chẳng qua là vì có ý tốt nên nàng cũng gật gật đầu đáp lại : "Vậy xem ra Trương sư đệ tu vi cao nhất ha."
- Đúng thế !
Chu Cuồng gật gật đầu, vừa đưa bàn tay to còn rảnh rang ra sau ót gãi gãi vừa mắc cỡ cười cười : "Ta tu hành tuy đã tám năm nhưng cũng chỉ vừa mới trúc cơ đây thôi, không thể nào bì nổi với bọn họ."
Trương Toại đeo kiếm đứng cạnh nghe xong sắc mặt sa sầm, khóe mắt hơi rung : Người ta tu tám năm lên trúc cơ sơ kỳ, hắn đây tu hơn năm mươi năm được trúc cơ hậu kỳ.
Trương Toại lại chẳng cảm thấy mình giỏi giang chỗ nào. Tiếc thay cái thằng to con Chu Cuồng kia không phải là người khéo ăn khéo nói. Thời khắc đang lúc nhạy cảm, y cũng khó mà cự cãi với bọn họ được.
Duy có Hứa Lam Nhi đứng bên cạnh nghe Chu Cuồng nói xong thì cười vang giòn giã, làm như nghe thấy chuyện gì đó tiếu lâm nhất trên đời không bằng.
Bầu không khí nhất thời trở nên quái lạ.
Tuy không biết nguồn cơn trong đó rốt cục thế nào nhưng Kiến Sầu vừa liếc sơ mắt nhìn đã nhận ra mấy người này đúng là tình cờ gặp nhau, nhưng giữa họ có cái gì đó vướng mắc, bằng mặt mà chẳng bằng lòng.
Nàng không nói gì.
Phù Đạo sơn nhân quay lại nhìn hai cánh cửa vàng khổng lồ trầm giọng nói : "Coi như các ngươi đã làm quen xong rồi, sơn nhân cũng không dài dòng nữa, cầm phù nhập trận đi."
- Dạ !
Bốn người ứng tiếng đáp lại.
Hứa Lam Nhi lấy từ trong tay áo ra một vật giống ngọc bội vuông vuông. Cô bé cùng với những người khác đối mắt nhìn nhau, xong gật gật đầu đi ra mé nước cách đó không xa.
Mấy người còn lại cũng vội vàng bước theo.
Phù Đạo sơn nhân vỗ vỗ vai Kiến Sầu, đánh mắt khích lệ nàng.
Kiến Sầu trong lòng hơi thấy thấp thỏm không yên nhưng được cái vỗ vai của Phù Đạo sơn nhân thì liền yên tâm ngay lại. Tay xiết chặt gậy trúc chín đốt, nàng hít một hơi thật sâu rồi cũng nhấc chân đi theo.
Hóa ra, ở một chỗ cách hồ nước không xa này vậy mà lại có khắc một tòa trận pháp cổ xưa. Vạch ngang vạch dọc hằn sâu trên mặt đất, hàng hàng đan xen, ở các điểm giao nhau còn có lỗ lõm xuống khá lớn.
Lúc này, Hứa Lam Nhi từ trong tay áo lấy ra từng viên đá trong suốt long lanh như bạch ngọc gắn hết vào chỗ lõm.
Kiến Sầu đi tới đứng ngay cạnh Nhiếp Tiểu Vãn, cùng xem với những người khác.
Đây chính là truyền tống trận sao ?
Cái thứ này có thể đưa nàng đi Thập Cửu Châu ư ?
Kiến Sầu trong lòng không sao hết khỏi ngờ vực thắc mắc.
Hứa Lam Nhi bận bịu một hồi xong liền đứng dậy, cầm lấy miếng phù nọ bước vào tâm điểm truyền tống trận rồi gật gật đầu ra hiệu cho bốn người đứng ngoài.
Trương Tọa, Chu Cuồng, Nhiếp Tiểu Vãn với Kiến Sầu đều bước hết vào trận, đứng bên cạnh Hứa Lam Nhi.
Phù Đạo sơn nhân bước tới, đứng ngoài trận pháp. Lão cầm trong tay thanh kiếm Vô kềnh càng, nền cửa vàng to lớn sau lưng tôn rõ cái dáng gầy gò, khiến lão trông càng nhỏ bé hơn nhiều. Khối cầu khổng lồ phía trên đỉnh đầu vẫn luôn không ngừng phát sáng hào quang.
- Chuyến này đi ẩn giới am Thanh Phong các ngươi đã gây ra họa lớn. Chờ khi nào về đến Thập Cửu Châu, tự sư môn của ai sẽ hỏi tội người đó. Từ rày về sau nhớ lấy, chuyện rèn luyện phải tự nhắm sức mà làm !
Bọn Hứa Lam Nhi bị lão nói cho một câu nóng ran mặt mũi, nhưng vì Phù Đạo sơn nhân ở trung vực uy danh hiển hách nên chúng không dám hó hé tiếng nào, chỉ líu ríu vâng dạ : "Chúng vãn bối xin tuân."
- Ừ !