Môn hạ Nhai... Nhai Sơn ?!

Trong chớp mắt, mấy cái tiếng ngắn ngủn đó của Kiến Sầu thực chẳng khác gì trời giáng sấm sét nổ tung đất bằng !

Bộ nói chơi hay sao chứ ?

Nhai Sơn thay đổi hồi nào mà lại đi chấm đệ tử bộ dạng thế kia ?!

Nghe xong, nữ tu tự xưng "Lam nhi" nhìn sững Kiến Sầu hồi lâu, chấn kinh đến nỗi thậm chí cả miệng cũng không khép lại được.

Tưởng mình nghe lầm, cô ta không khỏi ngoái đầu lại nhìn sang hai đồng bạn bên bạn, lúc đó mới thấy bọn họ vậy mà cũng y như mình, biểu lộ kinh ngạc chẳng kém.

Nhai Sơn, Nhai Sơn.

Hai tiếng ấy bật vòng như vậy trên đầu lưỡi tức thời làm dậy lên sức mạnh gột rửa nhân tâm, khiến con người ta phải tôn sùng ngưỡng vọng, nửa phần khinh nhờn cũng không dám có.

Hứa Lam Nhi vẫn nhớ năm xưa ỷ mình thiên phú trác tuyệt, lên bái Nhai Sơn, mong sao có thể được chọn mà bái nhập sơn môn...

Nhưng không ngờ...

Cảnh tượng ngày đó ra sao, từng màn một vùn vụt thoáng qua trong trí Hứa Lam Nhi khiến sắc mặt trở nên quái lạ cực kỳ.

Đang yên lặng nhìn Kiến Sầu chăm chăm, Hứa Lam Nhi không khỏi quan sát nàng kỹ thêm một lượt, tựa hồ như trên đầu nàng có bao nhiêu cọng tóc cô ta cũng đếm rõ ra hết.

Tướng mạo như vậy !

Ăn mặc kiểu này !

Điểm trang thế kia !

Nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có một chút tiên khí nào. Điều quan trọng hơn nữa là phong phạm cao nhân gì đó cũng hoàn toàn chẳng có, vậy mà cũng được làm đệ tử Nhai Sơn sao ?

Tại sao hồi nào tới giờ mình chưa hề nghe qua tên ?

Hàng lô hàng lốc câu hỏi ùn ùn tuôn ra.

Hứa Lam Nhi lâu thật lâu cũng không định thần lại được.

Mấy người khác cũng nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt gần như kinh ngạc tột độ, tựa hồ như đây là chuyện quá sức tưởng tượng đối với mình.

- E hèm !

Thấy bọn họ ai nấy đều sững ra, Phù Đạo sơn nhân rốt cục bèn đằng hắng, lôi tất cả trở về với thực tại.

Hứa Lam Nhi bấy giờ mới tỉnh người, len lén giấu đi vẻ khó tin trong đáy mắt, cái giọng nói chuyện cứng còng ban nãy thoắt cái cũng mềm mại hẳn đi. Nàng ta chắp tay đáp lễ Kiến Sầu : "Không ngờ vị sư muội này vậy mà lại là môn hạ Nhai Sơn, đúng là Lam Nhi vụng mắt..."

- Sư muội cái gì ?

Kiến Sầu còn chưa mở miệng Phù Đạo sơn nhân đã cau mày.

Hứa Lam Nhi ngớ ra, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Phù Đạo sơn nhân, phân bua cười : "Vãn bối thấy vị sư muội này tu vi không cao..."

- Nó chính là đại đệ tử đời thứ ba mươi sáu, môn hạ Nhai Sơn ta. Các ngươi phải gọi "đại sư tỷ" mới đúng.

Phù Đạo sơn nhân chửi thầm trong bụng "đồ thứ có mắt không tròng", nếu không hiềm trước mắt chỉ toàn là hạng vãn bối thì lão đã lườm trắng mắt khinh khi từ lâu.

Kiến Sầu sau khi báo danh xong liền hệt như người gỗ đứng yên bên cạnh Phù Đạo sơn nhân. Mà đến khi nghe thấy mấy tiếng "đại sư tỷ" kia, nàng xém nữa đứng hết vững, cả người xiểng liểng muốn té.

Giống như sau đầu mọc mắt, Phù Đạo sơn nhân tức khắc giơ tay đỡ ngay, sau liền ngoảnh đầu mắng : "Con coi con đi, đúng là không ra hồn hề gì hết à !"

Kiến Sầu : "..."

Bốn người khác : "..."

Cuối cùng vẫn là Hứa Lam Nhi nhanh nhạy. Tuy trong bụng bực dọc khôn tả, nhưng nàng ta vẫn bật cười thành tiếng với Kiến Sầu : "Thì ra là đại sư tỷ, môn hạ Nhai Sơn. Lam Nhi thất lễ rồi. Tại hạ là Hứa Lam Nhi, đệ tử phái Tiễn Chúc Tả Tam Thiên trung vực. Xin ra mắt đại sư tỷ."

Xin ra mắt đại sư tỷ...

Khóe miệng đang cố nén cảm xúc để khỏi nhếch lên rốt cục liền được Kiến Sầu biến dần thành môi cười cong cong, trưng ra một bản mặt giả như cực kỳ vui vẻ ――

Đâu còn cách nào khác đâu, làm gì chân thành nổi chứ !

Chính nàng còn tự cho mình là tiểu sư muội mà !

- Hứa sư muội khách khí quá.

Đuôi mắt Hứa Lam Nhi rung rung, hai tay đang chắp trước mặt thiếu điều muốn bóp nát nhau. Dù sao cô ta cũng nhìn ra được cái vị "đại sư tỷ" này ngoài mặt thơn thớt nói cười vậy thôi chứ trong bụng hình như không mấy ưa mình.

Muốn quay lưng bỏ đi cho rồi nhưng Hứa Lam Nhi vẫn dằn lòng, cụp mắt xuống.

Kế đó liền tới phiên ba người bên cạnh.

Người thanh niên áo đỏ, có kiếm giắt trên lưng ôm quyền thủ lễ với Kiến Sầu : "Trương Toại, kiếm phái Phong Ma, xin ra mắt đại sư tỷ Nhai Sơn."

Trương Toại.

Kiến Sầu nghe xong im lặng gật gật đầu, bổn cũ soạn lại, đáp : "Trương sư đệ khách khí quá."

Sư đệ...

Trương Toại tu luyện đã được bốn mươi sáu năm vậy mà lần đầu tiên chợt thấy có hơi choáng. Cái vị "đại sư tỷ" Nhai Sơn trước mặt này người còn chưa hết hơi phàm, thậm chí đến cây gậy trúc chín đốt cầm trong tay cũng là của Phù Đạo sơn nhân vừa mới đưa cho. Hắn tuy trầm tính ít lời nhưng lúc này cũng không khỏi phải phá lệ tự hỏi : Có phải đây là vì khởi động truyền tống trận nên mới gom người cho đủ số hay không ?

Nhưng dù sao Phù Đạo sơn nhân cũng đang ở ngay trước mặt, thậm chí còn xác nhận chắc nịch thân phận của vị đại sư tỷ này nên Trương Toại cũng không nói gì.

- Chu Cuồng, Xung Tiêu môn, xin ra mắt đại sư tỷ !

Tiếp sau đó là một giọng nói cực kỳ hùng hậu.

Kiến Sầu nghe xong chỉ thấy bên tai ong ong vang rền, tưởng chừng như bao bụi bặm ở trên vòm hang cũng bị chấn rung mà rớt lả tả xuống theo.

Cái người khôi ngô bặm trợn vai vác rìu này thì càng khỏi phải nói rồi.

Chu Cuồng.

Nhìn hắn mặt thật hợp với tên, với lại tính cách thì...

Kiến Sầu cảm thấy hắn có lẽ là người thật thà.

Nàng chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi, mắt nhìn nghiêm chỉnh, kế cũng chắp tay hoàn lễ lại, vẫn cứ y câu trước mà đáp : "Chu sư đệ khách khí quá."

Khách khí quá !

Không đổi câu khác được sao ?

Phù Đạo sơn nhân đứng kế bên nghe xong, trong bụng hết biết thở dài. Nhưng thấy Kiến Sầu giương cái bản mặt lúng túng đối phó này ra, tự nhiên không biết sao lão lại cảm thấy có phần khoan khoái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play