Không lẽ sư phụ vậy mà cũng có lúc nói thật sao ?
Tự tâm cảm thấy kỳ diệu, nàng liền dỏng tai lắng nghe.
Phù Đạo sơn nhân nói tiếp : "Truyền tống trận phải có năm người mới khởi động được. Bây giờ ta đã tìm đủ số rồi. Mấy người các ngươi cũng không cần phải rèn luyện nữa. Lát sau, các ngươi cứ khởi động truyền tống trận, về thẳng Thập Cửu Châu luôn."
- Đa tạ sơn nhân.
Bốn người rốt cục cũng đặt lại con tim treo ngược về chỗ cũ, nhất tề cảm tạ. Tuy nhiên đồng thời bọn họ cũng bắt đầu thấy tò mò đối với "người thứ năm" trong miệng Phù Đạo sơn nhân.
Ban nãy cứ lo tập trung đối đáp, không ai dám phạm tới cái uy của Phù Đạo sơn nhân, mắt chẳng nhìn ngang liếc dọc được. Nhưng bây giờ sau khi thở phào một hơi xong, bọn họ bèn nhìn sang Kiến Sầu.
Bị mấy ánh mắt đó đồng loạt đổ dồn lên người, Kiến Sầu chợt thấy mất tự nhiên. Nàng cứ tự hỏi không biết nên tự giới thiệu gia môn ra sao.
Câu từ đã chạy lên đến cổ họng, tuy còn hơi căng thẳng nhưng nàng vẫn mở miệng chực nói.
Nào ngờ Phù Đạo sơn nhân đã vẫy vẫy tay gọi : "Kiến Sầu, con lại đây. Ta có chuyện giao cho con."
Kiến Sầu ?
Cô ta tên Kiến Sầu ?
Bốn người dỏng tai lắng nghe. Người thanh niên mang kiếm không có thái độ gì đặc biệt nhưng nam tu vác rìu thì miệng liền lẩm nhà lẩm nhẩm, tựa hồ như muốn ghi nhớ cái tên này vào đầu.
Cạnh bên, nữ tử áo lam một lần nữa lại đưa mắt nhìn Kiến Sầu, mục quang liếc liếc. Còn nữ hài kia lúc này dường như đã dằn được cơn sợ, cũng đang tò mò nhìn sang.
Thắc mắc trong lòng bốn người bọn họ đều y như nhau : Cô ta với Phù Đạo sơn nhân có quan hệ như thế nào !
Tiếc thay, Kiến Sầu không biết thuật đọc tâm nên chẳng làm sao biết được suy nghĩ của kẻ khác.
Nghe thấy Phù Đạo sơn nhân gọi mình, nàng vậy mà lại hoảng hồn nhìn lão.
Phù Đạo sơn nhân đi sang mé bên.
Không gian rộng lớn trong lòng núi này hình thành ra sao Kiến Sầu chẳng biết, chỉ thấy khoảng đất mà mình đang đứng chính là từ dưới hồ trong lòng núi nhô lên, gie ra một cung hình bán nguyệt.
Rẻo đất này dựa vào vách đá, các phía khác đều giáp với mặt hồ.
Phù Đạo sơn nhân đi một hơi tới mép nước, cách chỗ bốn người kia đứng hơi xa một chút.
Kiến Sầu cũng đi theo, đang định mở miệng nói thì thấy Phù Đạo sơn nhân giơ tay búng một cái. Lập tức, phía sau lưng Kiến Sầu liền dựng lên một màng kính sáng, ngăn riêng hai thầy trò bọn họ với bốn người ở xa xa.
- Có gì ngạc nhiên đâu, chỉ là để cách âm thôi.
Nói chuyện ở đây, bốn người đó sẽ không thấy được, không nghe được.
Kiến Sầu vỡ lẽ, khó hiểu hỏi : "Sư phụ có chuyện gì dặn con sao ?"
- Hồi nãy sợ tụi nó gặp chuyện, ta đi gấp nên có nhiều thứ không kịp nói cho con biết. Chỗ này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm. Ta muốn con đi cùng với tụi nó rời khỏi đây, dùng truyền tống trận đi thẳng tới Thập Cửu Châu. Chừng con sang bên kia thì sẽ có hòn đảo. Tới nơi rồi chớ có đi lung tung, cứ ở yên một chỗ chờ ta. Cùng lắm là hai ngày sau ta sẽ lại tìm con.
Nói xong, Phù Đạo sơn nhân cầm cây gậy trúc nát trước giờ vẫn luôn kè kè bên người đưa cho Kiến Sầu.
Kiến Sầu khóe miệng hếch lên.
Đây là quà chia tay ư ?
Sao...
Sao... kẹo thế này !
Cây gậy trúc nát dơ hầy, cả thảy có chín đốt, dài chừng bốn thước, thường ngày luôn bị Phù Đạo sơn nhân lăn lăn dộng dộng nên bề mặt xanh biếc dường như cũng bị xước trắng đi nhiều.
Nhìn qua rất tầm thường, một chút đặc biệt cũng chẳng có.
Kiến Sầu ngần ngừ hồi lâu, sau rồi cũng tiếp lấy, cầm trong tay.
- Đa tạ sư phụ !
- Cuốn《Vạn tượng như nhất pháp》ta cho con, con cũng xem rồi. Phương pháp ngự pháp bảo cơ bản nhất đều có trong đó. Con thiên phú trác tuyệt, có gì học nấy cũng đủ để hù người ta. Nhưng truyền tống xong thì chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu.
Phù Đạo sơn nhân nói xong thì đưa mắt ngó hai cánh cửa khổng lồ nãy giờ vẫn luôn trơ trơ ra đó, cái nhìn hốt nhiên bỗng sậm màu kiêng kỵ.
- Có điều Thập Cửu Châu là đất tu hành, bốn đứa kia không phải là tu sĩ Nhai Sơn chúng ta, nói gì thì nói lòng người vẫn khó dò. Sư phụ thấy cái thằng vác rìu đó giống thằng ngốc, dễ gạt, gặp khi cấp bách chắc có thể nhờ cậy được.
Lòng người hiểm ác ?
Sao...
Có chút không giống như mình vậy ta ?
Kiếm Sầu gật gật đầu, nắm cây gậy trúc nát bằng cả hai tay, ấn tượng đối với hán tử vác rìu vậy mà cũng giống như nhận xét của Phù Đạo sơn nhân.
- Đồ nhi cũng nghĩ như vậy. À mà sư phụ, cây gậy trúc nát của thầy có tên không ?
- ...
Gậy... trúc... nát ?!
Phù Đạo sơn nhân bị nàng chọc tức đến độ thiếu điều muốn điên !
- Cô có biết cái đồ này quý giá thế nào không hả ? Đây là trúc chín đốt ta đi tuốt nam hải chặt về đó ! Có biết bao nhiêu người khóc ròng cũng không lấy nổi nửa đốt không ?! Ở đó mà gậy trúc nát cái gì ? Thôi khỏi cầm nữa, trả đây cho ta !
- Dạ thôi thôi !
Thấy sư phụ ba xạo của mình thình lình đòi lại cây gậy, Kiến Sầu kinh ngạc vạn phần, rối rít giữ rịt lại.
- Sư phụ người cái gì cũng cho con hết, lý nào còn lấy lại chứ ? Đồ nhi cám ơn sư phụ thưởng cho.
- Coi như cô thức thời !
Phù Đạo sơn nhân thấy nàng rốt cục cũng biết điều, trong bụng cũng thấy yên tâm.
Tưởng đâu có rất nhiều điều nhắn nhủ, nhưng nghĩ lại trừ cây gậy trúc nát này ra thì cũng không có gì phải căn dặn cho kỹ, chỉ cần Kiến Sầu có chút đầu óc thì qua tới bên kia rồi chắc sẽ không gặp rắc rối gì.
Lão phải mau mau giải quyết cho xong chuyện trong ẩn giới am Thanh Phong, sau đó mới có thể trở về Thập Cửu Châu trình bày với người ta được.
Phù Đạo sơn nhân đưa tay thu lại màn kính cách âm ban nãy rồi dẫn Kiến Sầu quay lại chỗ bốn người kia.
Bọn họ nhất tề nhìn sang Kiến Sầu, nói là nói vậy chứ thật ra là nhìn cây gậy trúc nát trong tay nàng.
Nữ hài nọ chớp chớp mắt, nam tử đeo kiếm trầm mặc làm thinh, hán tử vác rìu trợn tròn con mắt như quá sức tưởng tượng, còn nữ tử mặc áo xanh thì khóe mắt cũng hết hồn, trông ra tựa hồ còn như hơi giật giật.
Cô ta ngần ngừ nhìn Kiến Sầu thật lâu, sau mới hỏi Phù Đạo sơn nhân : "Sơn nhân, đây chính là người thứ năm ngài dẫn lại đúng không ? Xin thứ cho Lam nhi vô lễ, không biết cao tính đại danh, sư môn nơi nào ?"
Phù Đạo sơn nhân nhướng mày, liếc mắt ngó sang, kế mới nhìn lại Kiến Sầu.
Kiến Sầu hiểu ý.
Nàng cầm cây gậy trúc chín đốt dài dài xanh biếc bước lên trước nửa bước, hai tay ôm quyền chắp lại trước mặt, cùng lúc cũng hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cười : "Môn hạ Nhai Sơn, đệ tử Kiến Sầu."