Phù Đạo sơn nhân bấy giờ mới gật gật đầu.

Hứa Lam Nhi liền bóp nát miếng phù trong tay, sau lại chắp tay thủ lễ với Phù Đạo sơn nhân : "Chúng vãn bối xin bái biệt sơn nhân."

Chớp mắt, các đường vạch khắc sâu trên mặt đất của truyền tống trận liền bùng sáng, bạch quang chói lòa một vùng, mười mấy miếng bạch ngọc đồng thời nổ bốp, khói bụi mịt mù !

Kiến Sầu chỉ cảm thấy có một luồng năng lượng hùng hậu bộc phát theo nguồn ánh sáng trắng này. Cả người nàng ở trong đó như bị mất sức nặng, phiêu phiêu nhẹ tựa lông hồng.

Mặt đất dường như cũng rung chuyển lên theo, cửa vàng to lớn lắc lắc từng hồi. Còn khối cầu khổng lồ gắn sâu trên vách đá tựa hồ cũng đu đưa không ngừng, hào quang rực rỡ chớp tắt tựa hồ như bị thứ gì đó đánh phải, phát sáng loạn xạ !

Hứa Lam Nhi vốn đã yên tâm ra mặt. Truyền tống trận đã khởi động rồi, chỉ qua ba nhịp thở nữa là bọn họ sẽ trở về hải đảo ngoài Thập Cửu Châu.

Thế nhưng Trương Toại vốn vẫn luôn chú tâm quan sát tình hình xung quanh hốt nhiên lại mở to mắt, nhìn trừng trừng vào hai cánh cửa to lớn đang rung lắc liên hồi.

Thình lình hắn thét to : "Chết rồi !"

Đồng thời, tựa hồ như cảm biết thấy có chuyện gì đó xảy ra, Phù Đạo sơn nhân đang đưa lưng về phía họ cũng quay ngoắt người lại. Lão dậm mạnh chân xuống, đấu bàn vạn tượng khổng lồ tích tắc liền sáng rực lên trong lòng núi trống trải.

- Ầm !

Cửa lớn đột nhiên dội lại một tiếng đinh tai nhức óc, dường như ở bên trong thình thình có thứ gì đó đang muốn phá cửa tung ra.

Hai cánh cửa cao ngất như vậy thế mà lại bị đập đến nỗi nứt thành khe !

Mùi tanh hôi từ phía trong tức khắc bay ra.

Bốp bốp, cộp cộp...

Đá từ trên vách cũng thi nhau tróc ra, rào rào đập xuống đất.

Phù Đạo sơn nhân hai tay cầm kiếm không chút chậm trễ. Hào quang xanh sẫm trên kiếm bùng lên, lão nhắm đúng vào khe hở trên cửa mà chém xuống một đường tóe cao như sóng !

Hào quang lam sẫm của kiếm với hào quang của cửa vàng khổng lồ đâm vào nhau !

Sóng khí tức thời trào dâng, cuồn cuộn tung ra tứ phía.

Trong truyền tống trận nơi Kiến Sầu đang đứng, ánh sáng phát ra trở nên bất ổn, chớp chớp nháng nháng muốn tắt !

Hứa Lam Nhi đứng không vững, sắc mặt đại biến.

Nhiếp Tiểu Vãn đứng cạnh Kiến Sầu mặt mũi tái mét, thiếu chút nữa thì té xịu. Kiến Sầu nhanh tay nhanh mắt đỡ kịp, nắm chặt lấy bàn tay nho nhỏ của cô bé.

- Đại sư tỷ !

Nhiếp Tiểu Vãn tu vi tuy cao nhưng dường như chưa hề gặp qua cảnh tượng kinh hoàng như thế này bao giờ, gặp khi cấp bách so ra vậy mà hoảng loạn hơn Kiến Sầu nhiều.

Lòng bàn tay Kiến Sầu cũng rịn mồ hôi lạnh. Chuyện như vậy nàng làm sao từng thấy qua trong đời được chứ ?

Con quái vật sau khe cửa có vẻ lợi hại vô cùng. Nó húc mạnh đến nỗi hai cánh cửa rung lắc liên hồi, dường như muốn sắp sửa tông ra đến nơi.

Sau khi bị Phù Đạo sơn nhân xả cho một kiếm thấu cửa, phía sau liền gào lên một tràng đau đớn thảm thiết, nhưng chỉ ngưng lại trong chớp mắt mà thôi, ngay sau đó sức tấn công lại càng điên cuồng hơn trước !

Mọi người đứng cạnh Kiến Sầu đều căng thẳng, ai nấy đều lấy pháp bảo ra, đấu bàn dưới chân thi nhau lóe sáng.

Mới liếc mắt nhìn sơ qua, Kiến Sầu thấy ngay đấu bàn của bọn họ rất giống với của Phù Đạo sơn nhân. Trên các đường tuyến khôn trắng xóa, đạo tử đen hết cái này đến cái khác liên tiếp nối nhau. Có một số được tuyến khôn kết lại một chỗ, trông thật giống như sao trời trong đêm.

Trong khoảnh khắc đó, Kiến Sầu hốt nhiên chấn động.

Trước cửa, Phù Đạo sơn nhân đang cầm kiếm đánh vật với con quái vật ở phía sau khe. Xung quanh, bốn tu sĩ Thập Cửu Châu đang lên tư thế sẵn sàng chiến đấu. Trước mắt, ánh sáng trắng từ truyền tống trận phát ra, sau một hồi chớp tắt cuối cùng cũng ổn định lại, càng lúc càng lúc xán lạn hơn thêm.

Sắp rồi, sắp rồi.

Nàng linh cảm thấy có một nguồn lực kỳ diệu trong đất trời đang dần dần rút ngắn khoảng cách với mình. Nó giống như vụ xoáy khổng lồ, chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ hút mình ra khỏi đây.

Nhưng vào thời khắc này, Kiến Sầu lại không sao, không tài nào rời mắt được nổi ――

Khỏi khối cầu to lớn ở tít trên vách đá !

Mặt ngoài gồ ghề lồi lõm, khối cầu phát ra hào quang ngũ sắc rực rỡ tựa như được khảm ở đầu mút vách đá. Ánh sáng từ khối cầu đá phát ra liên miên hết tia này đến tia khác, hơn nữa còn dường như đang không ngừng xoáy tròn. Màu sắc của các tia sáng này đa dạng, chỉ nhìn vào thôi đã khiến đầu óc con người ta đờ đẫn choáng váng.

Nhưng...

Một đạo ấn phù vàng hốt nhiên bỗng vụt qua trong trí Kiến Sầu, tiếp sau đó là hình ảnh đạo ấn với đạo tử nằm dưới chân bọn Hứa Lam Nhi...

Ánh sáng của chúng không phải là luồng sáng thông thường mà trái lại lại giống như hàng loạt ấn ký bị ánh sáng sáng phóng ra, nhắm về phía hắc ám xa xa !

Ánh mắt của Kiến Sầu bỗng chốc trở nên mê muội, choáng ngợp

Cùng lúc với trận đấu pháp giữa Phù Đạo sơn nhân và quái vật, nước đầm cũng tung tóe đầy lòng núi, đá vụn rớt vãi khắp nơi !

Bạch quang trên truyền tống trận phóng cao, sáng đến nỗi mặt mũi ai nấy trong trận đều trắng bệch.

Đến nhịp thở cuối cùng !

Truyền tống mở thông !

- Ầm !

Tiếng phát vang dội !

Dường như hết chịu nổi nữa, hai cánh cửa vàng cao lớn đột nhiên bỗng dậy lên tiếng rin rít nặng nề.

Trong sát na đó, xung quanh tĩnh lặng cùng cực.

- Két !

Tiếng động tuy nhẹ nhưng vào đến tai Phù Đạo sơn nhân thì lại như sấm nổi cái đùng.

Một đường rạn manh mảnh từ từ ngoằn ngoèo lan trên cửa vàng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play