Mây vùn vụt lướt qua dưới chân họ, thành trấn phồn hoa thảy đều khuất dưới lớp sương khói mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy được thấp tha thấp thoáng chút bóng dáng mà thôi.
Kiến Sầu đứng trên mây, tâm hồn nhất thời bồi hồi rung động.
Núi non hùng vĩ dãy dãy trùng điệp tựa như những pho tượng vĩnh hằng đứng lặng giữa rìa bình nguyên, trông chẳng khác gì mạch đập phập phồng thình lình gồ lên khỏi mặt đất.
Sơn hà bát ngát đều nằm hết dưới chân.
Trời đất bao la, như đạp mây cưỡi gió mãi chẳng biết dừng; thân này bềnh bà bềnh bồng như rời bỏ thế gian, vũ hóa thành tiên.
Kiến Sầu nhất thời quên bẵng mình muốn nói gì, nghĩ gì, chỉ biết mải mê ngắm nhìn vạn vật. Mà dường hiểu được tâm trạng của nàng vào lúc này nên Phù Đạo sơn nhân cũng trở nên ít nói hiếm thấy.
Bởi ngự kiếm bay nhanh nên bình nguyên mênh mông dưới chân bọn họ đã không còn cái cảnh lặn lội đường xa mới băng qua nổi nữa.
Thanh kiếm Vô bằng gỗ hóa thành một đạo hào quanh xanh lam sáng trắng từ chân trời bay vút đi.
Biển đông mênh mang đã gần ngay trước mắt.
Nước biển xanh thẫm từ chân trời chảy lại, sóng cuộn dạt dào, bọt tung trắng xóa. Bờ biển cả vùng bằng phẳng, song ở chỗ giáp với bình nguyên lại nổi lên vài rặng núi thấp thấp. Ngọn cao nhất trong đó là núi Đại, trên có Thanh Phong Am, ấy chính nơi Phù Đạo sơn nhân muốn đi.
Xa xa, nhìn thấy vách đá cheo leo phía sau núi Đại, Phù Đạo sơn nhân bèn điều khiển kiếm gỗ nhắm hướng bay tới.
- Hạ !
Thủ quyết vừa bấm xong, đầu mũi kiếm gỗ cũng liền chĩa xuống.
Kiến Sầu hốt nhiên cảm thấy hụt hẫng chao đảo nhưng chân thì lại vẫn luôn đứng vững trên kiếm, dường như đã có phòng hộ hay sao đó rồi. Trong lòng bỗng chợt xúc động, sư phụ ngoài miệng cẳn nhẳn cằn nhằn, nhưng lúc ngự kiếm lại vẫn nghĩ cho nàng.
Nghĩ vậy, nàng đưa mắt nhìn ra phía trước thì thấy Phù Đạo sơn nhân ôm khư khư con ngỗng trắng to hệt như ôm con !
Rốt cục ai mới là đồ đệ chứ !
Bao cảm xúc lâng lâng nãy giờ tức thời bỗng thành hư ảo...
- Vù !
Hạ cánh xong, Phù Đạo sơn nhân thở phào một hơi. Kiến Sầu cũng bước xuống kiếm, phóng mắt nhìn quanh tứ bề.
Khí hậu cảnh vật ở bờ biển đông này hoàn toàn không giống như ở sơn thôn nho nhỏ của nàng ở trước kia. Cây cối ở đây cao lớn rậm rạp hơn, tán lá xanh mượt. Đá vách núi dưới chân trắng xám, bề mặt xước xước nham nhở, tựa hồ như bị gió sương tuế nguyệt lâu năm bào tróc lên.
Nơi đây vách đá cao cao thẳng đứng, lưng chừng nghiêng nghiêng vài gốc cổ thụ cành lá lơ thơ. Gió từ dưới đáy vực thốc lên từng hồi, thổi rát cả mặt.
Phù Đạo sơn nhân tuy vậy lại nghênh ngang chẳng sợ. Ngay khi gió vừa thổi tới, lão bỗng chợt "ủa" lên một tiếng.
- Sao vậy thầy ?
Kiến Sầu cho rằng chỗ này có cái gì đó không hay.
Phù Đạo sơn nhân lắc đầu nói : "Không có gì đâu, người ta đưa tin cho sơn nhân thôi !"
- Người đó ở đâu ?
Kiến Sầu nhìn quanh nhìn quất mà chẳng thấy một ai.
Nàng ngoái lại thì thấy Phù Đạo sơn nhân đứng cạnh bờ vực, áo quần tơi tả phần phật trong gió. Lão giơ bàn tay xòe rộng năm ngón giống như để cảm biết quỹ tích gió thổi, kế liền nhíu mày nheo nheo mắt, quấy quấy nhè nhẹ đầu ngón tay trong gió.
Lát sau, dường như nhận ra được cái gì đó, ngón trỏ với ngón giữa chập lại, kẹp một cái giữa luồng gió.
Một đạo hào quang sáng bạc liền bị lão kéo từ hư không ra.
- Không có ai hết, thư ở đây.
Kiến Sầu lạ lẫm nhìn luồng hào quang bạc trong tay Phù Đạo sơn nhân.
- Cái này là thư á thầy ?
Phù Đạo sơn nhân gật gật đầu ra vẻ như xác nhận với nàng.
Lão nhăn mày, miết nhẹ ngón cái với ngón trỏ lại. Tức thời, một đạo ngân quang nổ đùng, tán thành khói bạc bồng bà bồng bềnh giữa không trung, một lát sau thì tụ lại hóa thành hàng hàng văn tự.
Đây là cái gì ?
Kiến Sầu nhìn lên nhưng thấy chữ viết sao cứ mơ mơ hồ hồ, có ráng sao đi nữa cũng chẳng nhìn rõ nổi.
Phù Đạo sơn nhân thì lại tập trung chăm chú xem thư.
"Kính gửi Phù Đạo sơn nhân, Hoành Hư núi Côn Ngô hữu lễ."
"Chiếu theo lẽ thường thiên đạo, dựa đại thuật để tính bách niên, ta đoán được Côn Ngô trong vòng trăm năm sẽ gặp nạn lớn. Có kẻ kinh tài tuyệt diễm xuất thế ngày hai mươi hai tháng sáu, sau này sẽ thay ta đứng ra cứu Côn Ngô khỏi cơn thủy hỏa, đảo ngược thế trời."
"Ta nhờ Côn Ngô mà sinh, tất phải tận tụy hiến mình, mười ngày trước bèn đi phía tây Đại Hạ, thu được kẻ ấy làm môn hạ."
"Người này tâm tính cực tốt, trần duyên tận hết, mặt sáng như ngọc, tao nhã thanh lịch, thông hết bách gia*. Tuy tay trái thủ đạo nhưng thiên phú trác tuyệt, mười ngày trúc cơ, thực ta cả đời hiếm gặp."
*Nói tắt của bách gia chư tử tức rất nhiều trường phái tư tưởng học thuyết của nhiều nhà.
"Sơn nhân với ta giao hảo lâu năm, giờ gặp chuyện mừng, xin chân thành mời sơn nhân cùng chung vui vậy."
"Ngoài ra, mong sơn nhân sớm ngày trở về Thập Cửu Châu, có chuyện quan trọng cần bàn."
Từng câu, từng chữ.
Phù Đạo sơn nhân xem xong, không biết trong lòng cảm thấy thế nào mà hai hàm răng nghiến lại kèn kẹt.
- Cái lão già dịch Hoành Hư ! Mới thu đồ đệ thôi mà ! Gì mà mặt sáng ngọc, tao nhã thanh lịch ! Tu đạo đâu cần cái mặt đâu ! Lại còn tay trái thủ đạo nữa, thuận tay trái thì nói đại thuận tay trái đi, hoa hòe hoa sói cái quái gì chứ ! Xạo, xạo, xạo, xạo hết ! Mười ngày trúc cơ thì có gì mà không nổi ? Đồ nhi, đồ -
Lão la la hét hét oang oang, đến khi nhìn sang Kiến Sầu thì tự nhiên tắt tiếng cái bụp.
Kiến Sầu một thân áo trắng, trên người không chút tu vi, đang thắc mắc nhìn lão.
Phù Đạo sơn nhân nhớ tới cái "mười ngày trúc cơ" nhắc tới trong thư mà nhất thời chỉ thấy cổ họng nghẹn máu, thiếu chút nữa là phun luôn khỏi miệng.
Nhìn đồ đệ người ta rồi ngó tới đồ đệ của mình...
Nhất thời, Phù Đạo sơ nhân mặt mày như già đi nhiều tuổi.
Kiến Sầu nghe lão kêu gào xong cũng đoán ra nội tình, hình như đó là tại vì có ai đó nhận đồ đệ thì phải !
Mà điều...
Mặt sáng như ngọc, tao nhã thanh lịch, mười ngày trúc cơ...
Lại còn -
Thuận tay trái nữa.
Kiến Sầu ngơ ngẩn ngẩng đầu hỏi : "Sư phụ, đồ đệ mà lão Hoành Hư đã thu kia tên gì vậy ?"