- Ta làm sao biết người ta tên gì, trong thư không có nói.
Phù Đạo sơn nhân chỉ vào ánh bạc đang dần dần tiêu tán, lườm nàng trắng dã con mắt. Kế lại thở dài ca cẩm : "Đồ nhi con à, cái lão Hoành Hư chết tiệt này là chính là kẻ thù cả đời mà sư phụ gặp được sau khi bước chân vào tu đạo ! Người này gian trá xảo quyệt, chuyện ác gì cũng làm, xằng bậy đủ điều, lừa gạt thiếu nữ...
Nói tới đây, lão chợt im bặt.
Hình như nói sai đi rồi.
- Khụ ! Khụ !
Phù Đạo sơn nhân hắng giọng ho khan, da mặt cũng chẳng thấy đỏ, chỉ nghiêm nghị nói : "Tóm lại, người này là ung nhọt lớn nhất trên toàn Thập Cửu Châu hiện nay, đã lại lại còn thuổng mất cái danh "đệ nhất nhân" nữa. Thật đúng là tức ứa gan ! Đồ nhi, con nhất định đừng thua kém đó !"
Lời sâu tâm trọng.
Nhưng thứ Kiến Sầu muốn nghe lại chẳng phải là những điều này. Sau khi Phù Đạo sơn nhân nói không biết tên, nàng đã thất vọng cụp mắt xuống.
Mười ngày trúc cơ.
Là đồ đệ thu được gần đây.
Sao lại khéo trùng hợp như vậy chứ ?
Kiến Sầu không ngừng an ủi mình nhưng mấy cái tiếng "tay trái thủ đạo" lại cứ liên tục đánh vào tim nàng, khiến thù hận cứ sôi sục trong lòng.
- Sư phụ, cái lão Hoành Hư đó lợi hại lắm sao ?
Kiến Sầu chầm chậm thở dài, run run giọng hỏi.
Phù Đạo sơn nhân hừ lạnh, bất mãn ra mặt : "Lợi hại hơn ta chút chút, có chừng này thôi !"
Lão giơ ngón út lên, bấm bấm một chút phía trên đầu ngón tay. Vẻ mặt cử chỉ như vậy giống y hệt như lúc lão nói đấu bàn vạn tượng thiên phú của mình lớn hơn của Kiến Sầu một thốn.
Kiến Sầu tức khắc liền hiểu ra câu trả lời chính xác. Nàng cũng chẳng lật tẩy lão, lại hỏi : "Ông ta là người thế nào ?"
- Một người rất lợi hại đó. Thập Cửu Châu phân thành bốn vực : nam, bắc, trung, cực. Ở trung tâm trung vực có vô số môn phái. Lão quái Hoành Hư chính là thủ tọa núi Côn Ngô đứng đầu trung vực. Nhưng cũng không có gì tài giỏi, chẳng bằng ta được.
Nói đến câu cuối, sợ bị đồ nhi nhà mình nhìn thấu, Phù Đạo sơn nhân liền vội vàng đế thêm : "Vậy cũng thật lợi hại rồi..."
Núi Côn Ngô, lão quái Hoành Hư, người đứng đầu môn phái số một trung vực sao ?
Có phải là Tạ Bất Thần không ?
Kiến Sầu đầu óc bận bịu, thâm tâm lạnh ngắt.
- Vậy... còn mười ngày trúc cơ ?
- ...
Mặt Phù Đạo sơn nhân liền tái đi.
- Mười ngày trúc cơ, mười ngày trúc cơ ! Sơn nhân chẳng bao giờ tin ! Năm đó, gia gia ta kinh tài tuyệt diễm, thân thế hơn người, lên trúc cơ cũng phải mất nguyên trăm ngày. Thập Cửu Châu truyền tụng "Trăm ngày trúc cơ, đạp phá phàm trần" chính là sơn nhân ta đó ! Bây giờ cái lão già Hoành Hư kia nhất định là đã cố ý phao tiếng để đè đầu bắt nạt ta mà !
Phù Đạo sơn nhân càng nghĩ càng thấy mình có lý.
Lão gật gật đầu, mặt mũi chắc như đinh đóng cột nhìn Kiến Sầu : "Chắc chắn là vậy ! Mười ngày trúc cơ là chuyện hoàn toàn không sao làm được !"
Kiến Sầu vẫn còn nhớ sau khi luyện khí thắp sáng đấu bàn thì mới có thể phong bế nó, đánh lên trúc cơ.
Phù Đạo sơn nhân khoe đấu bàn của lão năm đó là một trượng lẻ một tấc. Dù một tấc đó có thể không thật nhưng Kiến Sầu tin thêm bớt chút đỉnh cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu. Thế mà vậy cũng phải mất trăm ngày mới trúc cơ. Trong khi đó, cái vị tay trái "thủ đạo" huyền thoại kia lại chỉ mất có mười ngày.
Không giống như Phù Đạo sơn nhân lừa mình dối người, nàng lại chẳng cảm thấy tin này giả tạo.
Kiến Sầu bồi hồi nhớ lại tâm trạng lâng lâng của mình khi lướt gió ngự kiếm. Nếu người này đúng là Tạ Bất Thần thật, nàng rốt cục cũng có thể hiểu được tại sao hắn muốn vứt bỏ tất cả để tầm tiên vấn đạo.
Đáng tiếc, hiểu được lại không có nghĩa là sẽ không hận.
Chuyện quá khứ lần lượt lướt qua từng cái một trong trí nàng, ở đâu đó sâu trong lòng bỗng chợt bùng lên một ngọn lửa nhỏ.
Mười ngày.
- Sư phụ, vậy người bình thường trúc cơ mất bao lâu ?
Phù Đạo sơn nhân thuận miệng đáp : "Nhanh cũng mấy tháng, chậm thì vài năm, có người cả đời cũng không lên trúc cơ được, từ đó trở đi phải chịu vô duyên với tu đạo."
Đáy lòng nàng đăng đắng.
Kiến Sầu hốt nhiên cười khẽ, tự chính bản thân cũng không hiểu tại sao.
- Con cười cái gì ?
Phù Đạo sơn nhân lấy làm lạ, thấy mình sau khi đã xả tức một tràng xong xuôi thì hình như Kiến Sầu có vẻ khang khác. Lão không khỏi hơi chột dạ, bảo : "Ta thực không phải thấy đồ nhi như con là không tốt. Trái lại, sơn nhân ta là người rất trọng chữ duyên. Ta cứu con, đó là cái duyên, bởi vậy mới thu con làm đồ đệ. Sư phụ quả thật không chê vì con..."
Phù Đạo sơn nhân từ hồi nào đến giờ hoàn toàn không phải là người biết an ủi kẻ khác, thậm chí đến cái kiểu ăn nói như "không chê vì con" thế này cũng nói ra miệng được.
Kiến Sầu im lặng nhìn lão thật lâu, tâm trạng tuy có hơi sa sút một cách kỳ lạ, thật nói không nên lời, thế nhưng nàng vậy mà lại làm Phù Đạo tức đến thiếu điều té ngửa.
- Sư phụ, đồ nhi cũng chẳng chê thầy.
- ...
Phù Đạo sơn nhân hít hít, hít ra hít vô thật mạnh.
Lão nhịn, lão nhịn, lão ráng nhịn !
Nhịn...
Nhịn cái con khỉ á !
Bây giờ hết chịu nổi nữa rồi !
Coi thường người ta quá ! Cái đứa đồ nhi mất dạy này coi thường người ta quá mà !
- Cha chả, cha chả, cô đúng là coi thường quá đáng ! Nói cái gì mà "chẳng chê thầy" là sao hả ? Cô tài cán tới đâu chứ. Ta thu cô làm đồ đệ là phước đức tám đời cầu không tới rồi, vậy mà còn dám chê bai này nọ ! Đời gì bất công vầy trời ?
Tự nhiên chợt nhớ tới bức phong tín của lão già dịch Hoành Hư kia, Phù Đạo sơn nhân liền đùng đùng đấm ngực dậm chân, than thân trách phận : "Trời ơi ngó xuống mà coi, coi đồ đệ nhà người ta kìa ! Mười ngày trúc cơ, mười ngày trúc á ! Giờ nhìn lại đồ đệ nhà ta đi, thứ đồ quỷ đồ yêu gì vậy trời ! Mười ngày rồi mà một chút tu vi cũng không có !"
- Sư phụ !
Kiến Sầu đanh giọng kêu lên.
Giọng nàng không lớn, Phù Đạo sơn nhân dường như chẳng nghe thấy. Lão bắt con ngỗng trắng to ôm vào lòng : "Sao ta xui xẻo vậy không biết, thu trúng đứa đồ đệ chẳng biết hiếu thảo gì hết à ! Đồ đệ nhà người ta mười ngày trúc cơ, đồ đệ nhà mình mười ngày vẫn còn y người phàm trói gà không chặt, ôi cha..."
- Sư phụ... sư phụ !
Kiến Sầu càng bặm xệch khóe miệng. Chịu hết nổi, nàng rốt cục cũng lớn tiếng hét to.
- Hả ?
Đang bù lu bù loa ngon trớn, Phù Đạo sơn nhân chợt giật mình quay đầu lại nhìn Kiến Sầu. Lão quạu quọ : "Còn kêu làm gì á ? Chưa từng thấy ai không tôn trọng người già như cô đó !"
- Sư phụ nói con mười ngày rồi mà tu vi không có lấy một miếng. Vậy đồ nhi hỏi lại, mười ngày này sư phụ đã dạy cho con cái gì rồi ?
Kiến Sầu thần sắc nhẹ nhàng.
- ... Cái đó...