Thế là hai người bấy giờ mới tiếp tục đi.

Nhưng đi chưa được hai canh giờ, Kiến Sầu liền biết ngay cái ông lão này đúng là tin không được.

Sơn đạo phía trước vừa bẻ khúc quanh thì mới bắt đầu thấy đường bằng phẳng. Đứng giữa lưng chừng núi nhìn xuống dưới chỉ thấy núi non liên miên trùng điệp chạy từ bắc xuống nam dần dần thấp xuống, sống núi nhấp nhô cuối cùng cũng tan vào bình nguyên mênh mông trải hút tầm mắt.

Trên bình nguyên, thành trấn sầm uất phồn thịnh đông đúc đan xen, trông ra rất đậm đà khí vị hồng trần khói lửa nhân gian.

Thanh Phong Am ở thành Đại gần bờ biển đông !

Từ sơn thôn ra, bọn họ luôn đi một mạch về phía nam !

Nhưng nhìn mà xem, bây giờ Phù Đạo sơn nhân lại còn muốn dẫn Kiến Sầu đi sang phía đông nữa !

Ngay khi vừa thấy bình nguyên trải rộng trước mắt, Kiến Sầu rốt cục mới hay mình đã bị Phù Đạo sơn nhân gài chết từ đời nào.

- Đây là nửa ngày của sư phụ á ?

- Ừ, thì sao ? Lẹ chân chút nữa là tới mà !

- ... Trả ngỗng trắng cho con đi !

Kiến Sầu bỗng chợt chẳng muốn cãi cọ với Phù Đạo sơn nhân nữa. Nàng đã nhìn ra rồi, vị sư phụ này mà không làm dữ thì lão sẽ cù nhây cù nhầy cho xem !

- Có gì từ từ nói, cứ hở chút là ngỗng ngỗng không à !

Thực ra nhìn bình nguyên trước mặt Phù Đạo sơn nhân cũng hơi có chút chột dạ. Chết rồi, cái hướng này không giống cái hướng mình muốn đi a !

Lão còn đang nghĩ xem tại sao ra nỗi nhưng bên tai lại cứ ong ong tiếng Kiến Sầu lãnh huyết vô tình, mặc kệ lý do.

Phù Đạo sơn nhân tức thời cáu tiết. Lão xoay người ôm phắt con ngỗng lên, dè chừng nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu mỉm cười : "Vậy sư phụ cho con biết, có đúng là nửa ngày không ?"

- Cô cô cô cô cô gấp cái gì ! Ta nói nửa ngày là nửa ngày. Nửa ngày là sáu canh giờ. Bây giờ mới có... một, hai... hai canh giờ rưỡi à ! Còn ba canh giờ nữa, nhất định là tới mà !

Phù Đạo sơn nhân phân bua luôn miệng.

Kiến Sầu ngờ vực nhìn Phù Đạo sơn nhân từ đầu cho đến đôi giày rơm nát dưới chân, kế lại chỉ tay ra bình nguyên vô tận xa xa, rặt một vùng khói mây mờ mịt : "Thầy nói ba canh giờ nữa thì chúng ta sẽ ra khỏi bình nguyên ư ?"

- Ta nói qua là qua được mà !

Phù Đạo sơn nhân trợn mắt : "Hừ, phải để cho cô thấy bản lãnh đặc biệt của sơn nhân ta mới được - Kiếm !"

Kiến Sầu còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng quát vang dội từ trong miệng Phù Đạo sơn nhân !

Kiếm !

Rắc rắc két két một tràng rổn rảng !

Kiến Sầu kinh ngạc nhìn sang thì thấy cái xe đẩy nhỏ làm bằng gỗ ghép vừa mới rồi còn nằm trên mặt đất kia tức thời liền chập lại thoăn thoắt !

Một luồng hào quang xanh lam sáng chói nhoáng xẹt qua. Chiếc xe đẩy lù lù đó thoắt cái đã biến thành một thanh kiếm gỗ chậm rãi dập dềnh trên khoảng không cách đất một xích.

Con ngỗng trắng được Phù Đạo sơn nhân ôm chặt trong người lập tức vùng vẫy, cố sống cố chết đập cánh phành phạch giống như muốn gào toáng lên : Xe của ta, xe của ta, kiếm của ta, kiếm của ta !

Thấy vậy, Phù Đạo sơn nhân giơ tay chộp ngay lấy nó chẳng cần suy nghĩ : "Biết điều một chút cho ta !"

Con ngỗng trắng tức khắc liền xìu xuống, gục cổ ủ rũ nhìn cây kiếm gỗ.

Đây là một thanh kiếm lớn, hình dáng cấu tạo cổ sơ, lưỡi rộng bằng hai bàn tay đặt song song, chiều dài được bốn xích. Kiếm cùn, không mũi nhọn, màu sắc hơi mờ xỉn, có nhiều chỗ còn thấy đen kịt.

Nhìn sát mới thấy các chỗ đen kịt ấy hóa ra thế mà lại là các họa tiết cong cong như nòng nọc, nhìn tựa một loại ấn lý thần bí nào đó.

Cả thân kiếm thoạt trông thực không đẹp. Nhưng ngay trong tích tắc nó xuất hiện, Kiến Sầu lại cảm giác thấy một khí vị chất phác tự nhiên hòa cùng đất trời toát ra từ bên trong.

Phù Đạo sơn nhân nhìn Kiến Sầu kinh ngạc, rốt cục cũng hừ một tiếng ra đằng mũi : "Kiếm này tên "Vô", cô nhắm mắt thì lại sẽ không thấy được nó nữa."

- ... Còn có kiếm nào nhắm mắt lại mà vẫn nhìn thấy ư ?

Tu giới quả là đủ chuyện kỳ lạ.

Kiến Sầu khóe miệng bặm bặm xịu xuống.

- Không biết gì hết, không biết gì hết ! Đúng là có nói cô cũng chẳng hiểu, mau lên xe đi... a không, lên kiếm đi !

Phù Đạo sơn nhân tự mình bước lên trước, đứng cách đầu mũi kiếm một xích. Thanh kiếm gỗ vậy mà lại không nhúc nhích chút nào, vẫn cứ nổi trên không như cũ.

Kiến Sầu chần chừ một lát mới hiểu : Chắc là để bay đây.

Nàng đi tới, cẩn thận bước lên đứng phía sau, chỗ gần chuôi kiếm, lại sợ ngã nên mới nắm lấy tay Phù Đạo sơn nhân : "Sư phụ, như vầy có té không ?"

- Con đứng yên sẽ không té đâu.

Phù Đạo sơn nhân cười hề hề, kế lại vuốt vuốt đầu con ngỗng trắng đang ôm trong lòng nói : "Ngoan, ngỗng ngoan, dẫn mày ngự kiếm đi mây về gió nha ! Vô kiếm, lên !"

Ngự kiếm lướt gió đi đấy !

Cuồng phong ào ào đập vào mặt, quần áo thốc bay phần phật trên cái thân gầy nhẳng của Phù Đạo sơn nhân dường như chịu chẳng nổi sức gió, nhưng ánh mắt của lão thoắt cái lại sôi nổi sáng ngời hẳn lên, cả người dường như cuồn cuộn hào quang sáng ngời.

Lão vững vàng đứng trên đầu mũi kiếm, tay vừa bấm thủ quyết xong thì hào quang xanh lam liền bùng lên khắp thân cây kiếm gỗ.

Thanh kiếm gỗ vốn đang phiêu phù nổi trên mặt đất thình lình bỗng bật dậy, phóng khỏi sơn đạo bay vút lên trời !

Cây cối cao lớn hai bên đường vốn lòa xòa khuất trời phút chốc liền xa hút khỏi tầm mắt Kiến Sầu.

Càng lúc càng cao, càng lúc càng cao.

Kiếm chao nghiêng nghiêng, mang nàng lên cao hơn nữa.

Thiên không xanh xanh, mây trắng cụm cụm lững lờ. Càng lên cao, màu sắc càng trong trẻo.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã rời khỏi núi rừng khe thẳm bên dưới, nhắm thẳng bình nguyên bao la mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play