- Đấu bàn vạn tượng là căn bản tu hành của vạn vật thế gian, giống như đài cao ngàn trượng phải có vôi vữa gạch đá đắp thành vậy. Nói nôm na thì một người khi bắt đầu tiến vào con đường tu đạo, lễ bái sư hoàn thành xong sẽ khiến năng lượng khế ước thiên địa phát động, làm sáng đấu bàn. Đấu bàn càng lớn thì năng khiếu tu luyện của người đó càng cao.
Phù Đạo sơn nhân dần dần hoạt bát trở lại, ánh mắt lão nhìn Kiến Sầu cũng càng lúc càng sáng rỡ. Trong tích tắc đó, nàng thiếu điều tưởng mình đã biến thành đùi gà hay ngỗng trắng luôn rồi.
Kiến Sấu ráng nhịn xuống cơn tê dại da đầu, lại hỏi tiếp : "Ý thầy muốn nói năng khiếu của con không tệ đúng không ?"
Phù Đạo sơn nhân gật gật đầu : "... Có thể nói như vậy !"
Kiến Sầu hiểu ra, ý nghĩa thế này thật đúng là cực tốt. Nhưng nghĩ xong lại không khỏi tò mò, bèn hỏi : "Ai tu hành đều cũng có đấu bàn phải không thầy ? Đấu bàn của thầy hồi đầu bao lớn ? Được ba trượng không ?"
- ...
Mặt mũi Phù Đạo sơn nhân lập tức liền đờ ra, tròng mắt đảo qua đảo lại lia lịa. Lão ngó lơ lơ xung quanh : "Ờ thì... hình như là một trượng lẻ một tấc gì đó !"
Một trượng...
Lẻ một tấc ?
Kiến Sầu ngờ vực nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Lão trợn tròn mắt : "Con không tin chứ gì ?"
- Đồ nhi không dám !
Kiến Sầu trong bụng đã hiểu ra, liền thực thà ngoan ngoãn nói : "Thầy bảo bao nhiêu thì là bấy nhiêu. Đồ nhi tuy không bằng sư phụ, nhưng thấy đấu bàn của người còn có thể biến lớn, nên nghĩ rằng kích cỡ đấu bàn ban đầu chắc cũng không phải quyết định tất cả."
Thôi, nó nói vậy coi như cũng tạm êm tai.
Phù Đạo sơn nhân chỉ mong sao cho qua mau mau mấy cái chuyện đấu bàn năng khiếu lớn nhỏ kia, bởi vậy bèn vội vàng đáp : "Đó là chuyện đương nhiên. Nói chung, sau này tu luyện rồi thì đấu bàn vạn tượng sẽ còn phát triển nữa, nhưng biến được lớn hay nhỏ đều tùy vào khả năng mỗi người. Thế nên năng khiếu hiện tại chẳng qua cũng chỉ tạm thời thế thôi. Trong tu hành, nỗ lực với năng khiếu cái nào cũng không thiếu được, có không biết bao nhiêu là thiên tài bị thất bại giữa chừng đó chứ ! Trái lại nhiều người mới đầu năng khiếu chỉ bình thường thế nhưng sau này vậy mà lại có thể thành công. Chờ khi nào con chính thức bắt tay vào tu hành sẽ biết có khả năng thắp sáng đấu bàn được hay không, đó mới chính là thiên tài thật sự."
Đối với Kiến Sầu mà nói, tất cả những khái niệm trên thật mới mẻ cực kỳ.
Ngoài trời gió đêm hiu hiu, nàng chẳng mệt mỏi buồn ngủ thì chớ lại cứ hỏi tiếp : "Thắp sáng đấu bàn là sao hả thầy ?"
- Ái chà chà, rầy rà quá đi ! Hỏi gì hỏi hoài vậy ?
Phù Đạo sơn nhân ôm con ngỗng trắng to, cả người quạu quọ muốn xỉu ngang. Dạy đồ đệ sao mà phiền phức thế này không biết ? Lâu rồi chẳng dạy đồ đệ, lão quên béng năm xưa mình dạy đồ đệ là chuyện gian nan vất vả thế nào. Bây giờ nghe Kiến Sầu bắt đầu hỏi này hỏi nọ, bao kỷ niệm xưa xửa hồi nào liền như lũ lớn phá đê, ào ào rầm rầm ập tới Phù Đạo sơn nhân.
Kiến Sầu lặng lẽ nói : "Thánh nhân có nói, đừng ngại học hỏi..."
- Thánh nhân cái đầu cô á !
Thánh nhân của người phàm, Phù Đạo sơn nhân không phải là chưa từng nghe qua, tức thời liền lườm Kiến Sầu đến trắng dã con mắt.
- Ài, đúng là có muốn sửa trị cô cũng chẳng có cách nào. Câu này là câu cuối cùng trong ngày thôi nha. Thầy trả lời xong là không được hỏi nữa đó.
- ... Dạ !
Lão không trả lời, nàng cũng chẳng biết làm sao.
Dĩ nhiên Kiến Sầu có lý nào cãi bướng, bởi vậy bèn gật gật đầu.
Thế là Phù Đạo sơn nhân sờ sờ vuốt vuốt cái đầu con ngỗng trắng, xong giơ cái chân phải mang giày rơm rách lên điểm nhẹ một cái xuống nền đất ẩm ướt.
Phựt -
Trong chớp mắt, nguyên sân nhà liền sáng lên trong hào quang kỳ ảo muôn màu.
Một đấu bàn tám cạnh cực lớn chu vi ba trượng liền hiện ra dưới chân Phù Đạo sơn nhân !
Cái đấu bàn khổng lồ này thậm chí còn lan đến chân Kiến Sầu, bén luôn tới dưới mái hiên. Ánh sáng lấp lánh dìu dịu thoắt cái liền khiến gian nhà tranh dân dã trông lung linh như mộng như ảo.
Khác với đấu bàn loang lổ mờ xỉn của Kiến Sầu ban nãy, màu sắc đấu bàn của Phù Đạo sơn nhân sáng hơn nhiều, hơn nữa các đường ngang dọc giao nhau trên bề mặt còn phô ra sáng trắng như tuyết.
Trên đấu bàn vậy mà lại xếp chi chi chít chít rất nhiều "quân cờ" đen. Những "quân cờ" này cao cao thấp thấp vui mắt hài hòa, năm ba cái hợp lại thành một nhóm; giữa các đường ngang ngang dọc dọc, bố cục trông hệt như ấn phù chấm chấm quân cờ.
- Thấy tám đường sáng tám phía này không ?
Cây gậy trúc nát trong tay Phù Đạo sơn nhân không biết từ lúc nào đã lại chòi ra, nhẹ nhàng chạm lên một đường vạch trên đấu bàn : "Lục đạo mười chín châu gọi nó là tuyến khôn. Khôn là đất. Đường tuyến khôn này sinh trên đấu bàn, áp đất mà sống. Đây chính là căn cơ tu hành."
Tuyến khôn.
Kiến Sầu nhìn kỹ các đường bốn góc tám hướng đó, cẩn thận ghi nhớ từng tên một.
Phù Đạo sơn nhân thu gậy trúc lại, kế lại chỉ một cái. Lần này là "quân cờ" trên đấu bàn.
- Mấy cái đen nhìn giống như quân cờ đó gọi là đạo tử. Tự nhiên vận hành có luật, sao trời xán lạn, mới sinh ra đạo. Đạo tử này chính là pháp môn tu hành của tu sĩ. Nó chính là "thuật". Bố cục đạo tử khác nhau thì thuật pháp hình thành nên cũng sẽ khác nhau.
Đạo tử.
Lại thêm một từ mới nữa.
Kiến Sầu lặng lẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe.
Thực ra Phù Đạo sơn nhân thấy người chẳng biết chút gì về tu hành không cần phải biết nhiều như vậy, cứ để từ từ rồi sau này hẵng hay. Nhưng khi đang chực thu cây gậy trúc tệ lậu về, lão ngẩng đầu lên thì thấy Kiến Sầu dáng vẻ trông rất chuyên tâm, mặt cúi xuống, chăm chăm nhìn đấu bàn dưới chân lão.
Không biết tại sao, như quỷ thần xui khiến, cây gậy trúc vừa mới giơ lên lưng chừng tự nhiên bỗng chợt hươ chỉ vào cụm có bảy quân cờ nằm cực gần nhau : "Con nhìn đi, đạo tử sắp xếp trên toàn đấu bàn đều có quy luật riêng của chúng, có khi có nhiều chỗ không có đạo tử, mấy cái ô vuông cứ để trống đó. Bảy quân cờ này là pháp thuật sơn nhân ta tu hành. Trên đấu bàn, người ta gọi chúng là đạo ấn."