Đạo ấn.
Nhìn đạo tử sắp xếp huyền ảo trên đấu bàn, Kiến Sầu nghĩ khái niệm này cũng dễ hiểu.
Nàng bất giác vuốt vuốt ngực hỏi : "Lúc sư phụ cứu con cũng là dùng chính thuật pháp trên đấu bàn này phải không ?"
Phù Đạo sơn nhân nhướng mày, nghe thấy Kiến Sầu nhắc đến chuyện mình cứu người thì trong bụng tức thời hứng chí bừng bừng, lập tức mở miệng đáp ngay : "Chuyện đó đương... A... không !"
Nói được nửa chừng, Phù Đạo sơn nhân tự nhiên chợt thấy không hay, tức thời liền nín bặt. Lão ngước mắt, bực bội trừng Kiến Sầu nạt nạt nộ nộ : "Mới nãy vừa nói là chỉ được hỏi một câu cuối rồi mà ! Đồ đệ gì mà không biết tự giác, cứ để người khác lo cho vậy ? Đúng là xấu tánh xấu nết !"
- Đồ nhi -
Kiến Sầu tròn mắt, há há miệng muốn biện bạch. Nhưng Phù Đạo sơn nhân đã khoát tay ngăn : "Thôi không nói nữa !"
Lời đã lên tới ngang họng nhưng Kiến Sầu vẫn đành phải ráng nuốt trở về, ngậm chặt miệng lại.
- Xem ra cô vẫn còn tự tung tự tác lắm !
Đến bây giờ Phù Đạo sơn nhân mới coi như hài lòng. Lão nhàn nhã đủng đỉnh vác ngang cây gậy trúc lên bả vai, nói : "Đấu bàn vạn tượng, tuyến khôn, đạo tử, đạo ấn, bây giờ con biết hết rồi. Giờ không cần thầy giải thích con cũng hiểu tại sao đấu bàn được gọi là "đấu bàn". Hồi nãy con hỏi cái chuyện thắp đấu bàn. Nó chính là làm sáng mấy cái đường tuyến khôn đó. Đấu bàn bản thân nó vốn đã hỗn độn, sức người có tu vi tích lũy, vì vậy tự động sẽ lên thiên nguyên... Ái cha, thiên nguyên hả ?"
Chuyện quan trọng như vậy mà hình như quên béng mất.
Phù Đạo sơn nhân vỗ trán cái bộp, ngượng ngùng cười hề hề mấy tiếng, kế liền giơ chân lên hiện lại quầng hào quang lúc nãy vẫn luôn bị lão dẫm dưới chân
Hóa ra, ở ngay chính giữa đấu bàn vậy mà lại còn có một "quân cờ" lớn nhất, kích cỡ ước chừng bằng đầu nắm tay.
Màu sắc của nó gần như tiệp cùng màu toàn đấu bàn, nhưng sáng hơn nhiều, trông tựa như sương mù dày đặc bị một luồng sáng rọi vàng. Trong "quân cờ" đó là một quầng sáng như đốm lửa lấp lánh chớp chớp liên tục không ngừng.
Chẳng cần Phù Đạo sơn nhân phải nói Kiến Sầu cũng biết nó chính là "thiên nguyên".
- Ha ha, thiên nguyên, thiên nguyên ở đây !
Lão cười khan, thấy mình hơi có chút mất mặt. Đến cái thứ quan trọng bậc nhất vậy mà lại quên tiệt mất.
- Thiên nguyên chính là điểm mấu chốt của một tu sĩ vừa mới bắt đầu bước vào con đường tu hành, hấp thu linh khí thiên địa xong thiên nguyên sẽ dần dần đầy. Thiên nguyên phát sáng thì sau đó các đường tuyến khôn mờ tối mới có thể sáng lên. Con xem kia, mấy cái đường tuyến khôn này đều sáng hết, nhưng cũng có cái lại không sáng. Theo lý thuyết, đường tuyến khôn nào trên đấu bàn cũng có thể phát sáng, nhưng sức người có chừng, nỗ lực với năng khiếu cũng có hạn, có rất nhiều người không sao thắp sáng toàn bộ được thì đã bắt đầu trúc cơ luôn.
Nói cách khác, trong tu hành, điều tiên quyết là phải làm sáng thiên nguyên trên đấu bàn, sau đó lại lấy thiên nguyên làm trọng điểm, cố gắng hết sức làm sao cho tuyến khôn sáng càng nhiều càng tốt.
Kiến Sầu suy ra thấy cũng không khó hiểu mấy, vừa nghe vừa gật đầu.
Phù Đạo sơn nhân lại nói tiếp : "Trúc cơ chỉ là một cảnh giới trong tu đạo. Ngay trước nó là luyện khí. Luyện khí tức luyện tinh hóa khí là có thể dần dần thắp sáng đấu bàn. Sau khi thắp sáng đấu bàn rồi thì có thể phong bế nó, đánh vào trúc cơ, trúc cơ thành công xong mới lại bắt đầu tu luyện pháp thuật linh bảo, chính thức bước vào con đường tu hành. Tới đây hiểu hết chưa đã ?"
- Cám ơn sư phụ chỉ giáo, đệ tử hiểu rồi.
Kiến Sầu vẫn một mực chú tâm ghi nhớ mấy cái khái niệm mới mẻ này, đồng thời cũng tự thầm đoán trong bụng : Đấu bàn vạn tượng thiên phú mới ban đầu của từng người có thể lớn nhỏ khác nhau, nhưng đấu bàn của mình hình như tuyệt chẳng phải nhỏ.
Nói cách khác, nàng không phải là không có khả năng tiềm tàng. Mà điều không biết đấu bàn của Tạ Bất Thần ra sao ?
Tự nhiên bất tri bất giác nghĩ tới người này, Kiến Sầu bỗng chợt thất thần.
Phù Đạo sơn nhân không để ý thấy, bụng nghĩ đồ đệ thu rồi mà ngỗng trắng cũng đã thu xong, thật đúng là vẹn cả đôi đường.
Lão hài lòng hớn hở trong dạ, ngẩng đầu lên liền bảo : "Vậy con thu xếp chút gì rồi đi với sơn nhân đi. Nếu đã muốn bước vào con đường tu đạo thì chỗ này chả có gì phải lấn cấn nữa. Sư phụ sẽ dẫn con đi chè chén phủ phê !"
Phải đi rồi sao ?
Tuy chuyện đã trong dự liệu, nhưng bất thình lình nói tới, Kiến Sầu cũng hơi bồn chồn lo lo.
Im lặng một hồi, nàng mới ngắm ngắm gian nhà tranh dân dã, đáp : "Vậy, xin phiền sư phụ chờ Kiến Sầu một lát, để con thu xếp chút chuyện, sửa soạn ít đồ."
Phù Đạo sơn nhân sáng tít mắt lên : "Không lẽ ngỗng mập giấu trong nhà còn nhiều lắm hả ?"