Thì Phù Đạo sơn nhân thực tưởng nàng nói "Mộ kiếm* tiên hoàng vạn thế đã cho ông, ông thu cháu làm đệ tử" mới đúng !

* Mộ kiếm tức mộ chôn kiếm. Ý là vật vô giá trị nhưng nghe ngang tàng hơn là ngỗng. Ở đây lấy ý trong truyện Kim Dung, Độc cô cầu bại sau khi quy ẩn đã chôn kiếm. Nơi chôn gọi là mộ kiếm.

Giỡn chơi sao chứ ?

Ngỗng trắng tầm thường thôi mà !

Phù Đạo sơn nhân cúi đầu nhìn con ngỗng đang ôm trong ngực, mặt mũi bí xị thấy rõ.

- Trong mắt cô, sơn nhân tầm thường đến độ như vậy sao ? Ta giống người hám lợi nhỏ mọn như vậy sao ? Tu đạo là chuyện quan trọng lắm đó ! Sơn nhân ta năm xưa một tay cây gậy trúc mà chống đi khắp sáu đạo mười chín châu, ai ai thấy ta cũng phải dập đầu cung kính gọi gia gia. Ta là người lợi hại như vậy, cô bái làm thầy thế mà chỉ lễ có mỗi một con ngỗng trắng thôi ư ?! Thiệt đúng là coi thường ta quá mà !

Phù Đạo sơn nhân hai lỗ mũi tựa hồ như muốn phun khói đến nơi, còn cặp mắt thì trừng Kiến Sầu đến nỗi thiếu điều rách toét.

- Không lẽ cô tưởng có một con ngỗng trắng mà dụ ta dễ ợt như vậy sao hả ?

Nói xong, dường như tức đến chịu hết nổi, lão quăng thịch con ngỗng trong ngực xuống đất.

- Ít ra cũng phải được hai con chứ ?!

- ...

Kiến Sầu yên lặng nhìn Phù Đạo sơn nhân, ánh mắt đầy vẻ bất lực hết biết nói gì.

Ông lão này thật là...

Thật đúng là chọc cho người ta phải trề môi nguýt dài.

Kiến Sầu cũng không biết hình dung cảm giác trong lòng mình hiện tại thế nào. Sau một hồi im lặng thật lâu mới thoát được khỏi tâm trạng lạ lùng đó, nàng bèn đáp : "Bây giờ ngỗng nhà cháu đã chạy hết rồi, không còn con thứ hai nào. Nhưng kiếm ngỗng thì dễ thôi, mai mốt Kiến Sầu sẽ tìm cho ông một con nữa."

- Nói vậy còn nghe được !

Phù Đạo sơn nhân ừm một tiếng coi như rốt cục cũng đã hài lòng.

Lão nhìn con ngỗng vừa rồi bị thảy xuống đất. Nó giờ đã lăn quay luôn rồi, tựa hồ như hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao mới lúc trước còn "đắc sủng" như vậy mà thoắt cái đã bị đánh đá, tống luôn vào "lãnh cung" thế này.

Phù Đạo sơn nhân vội vàng cúi xuống, ôm con ngỗng trắng to dưới đất lên. Lúc nãy bởi cần phải làm trận làm thượng ra oai, lão vứt toẹt nó xuống nhưng cũng đã điểm tay điểm chân chút chút cho nó an toàn trước, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, mày ngàn vạn lần chớ có sợ.

Lão cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ nói với Kiến Sầu : "Thôi, chúng ta cứ thỏa thuận như vậy. Cô hành lễ bái sư đi."

- Bái sư làm sao vậy ông ?

Dọc đường Kiến Sầu đã từng thấy qua nhiều cái rất thần kỳ ở lão, biết lão chẳng phải người thường, nhưng rốt cục phải bái sư thế nào, lễ tiết đặc biệt ra sao thì lại chẳng biết ất giáp gì hết.

Nàng liền khiêm tốn học hỏi ngay : "Xin sơn nhân chỉ dạy cho."

Con ngỗng trắng nằm trong lòng Phù Đạo sơn nhân đúng là sợ đến nỗi thộn cả mặt ra, không thấy động đậy gì.

Ngán ngẩm hết xiết, Phù Đạo sơn nhân thở hắt một hơi nói với Kiến Sầu : "Con ngỗng trắng nhà cô còn khôn hơn cả cô nữa kia. Lễ bái sư thì có gì mà phải dạy ? Dập đầu lạy ba cái là được rồi."

Nói xong thần sắc đột nhiên bỗng trịnh trọng hẳn lên.

Cái tay không kia liền nắm lấy gậy trúc gõ xuống đất một cái.

Nghe cái "Cốp" thanh gọn, một quầng hào quang lam sẫm tỏa tròn quanh cây gậy trúc, ánh sáng sóng sánh như sóng gợn cứ tán rộng ra, cuối cùng khi đường kính đạt tới ba xích sáu thì dừng lại.

Sau khi hoàn thành xong, vòng hào quang chỉ kéo dài được ba nhịp thở, kế liền dần dần biến mất, tựa hồ như chìm xuống dưới đất.

Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân, ủa... với lại còn cả con ngỗng trắng nữa, tất cả đều đứng trong vòng tròn đó.

Phép thuật thần kỳ như vậy rõ là lần đầu Kiến Sầu mới được chứng kiến thấy tận mắt.

Ngay lúc này, khuôn mặt Phù Đạo sơn nhân dường như cũng được lồng trong bóng hào quang. Lão bảo Kiến Sầu : "Bái đi !"

Thiên địa quân thân sư, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Cái lẽ tôn sư trọng đạo ấy, Kiến Sầu hiểu rõ hơn ai hết.

Nhưng cảm giác đó cũng thật lạ lùng, mình đây vậy mà cũng sắp có sư phụ rồi, với lại ngày sau sẽ còn tu tiên nữa ư ?

Kiến Sầu vén vạt váy trước người quỳ xuống đất, hai tay giơ cao quá đầu, lòng bàn tay úp xuống, áp sát vào trán, sau đó khom lưng bái lạy.

Trăng thanh gió mát.

Bóng cây lao xao.

Khi Kiến Sầu cúi lạy, lòng bàn tay úp xuống của nàng dĩ nhiên cũng ấn lên mặt đất ẩm ướt trong sân.

Bùn đất lạnh ngắt tựa như tâm nàng hiện tại, chẳng gợn chút sóng.

Nếu nói ràng buộc thân thích đã tận tức là trần duyên đã cắt, vậy thì bản thân nàng bây giờ cũng gần gần coi như là đã cắt trần duyên.

Nàng không cha không mẹ, bản thân cũng chẳng biết mình từ đâu đến, sau này cũng càng chẳng biết phải đi đâu, chồng nàng đã bỏ nàng đi mất, đứa bé trong bụng còn chưa ra đời cũng sẽ chẳng bao giờ có dịp gọi nàng là mẹ.

Đất trời tuy lớn nhưng không ai, không vật gì, không chuyện gì có thể khiến nàng canh cánh lo lắng trong lòng.

Cảm giác ấy thực đúng là tịch liêu, cô đơn.

Nhất bái dập đầu lạy, nhị bái lại dập đầu, tam bái lạy lần ba.

Ngay khi vừa xong lễ, từ chỗ Kiến Sầu bỗng chợt sáng lên ánh sáng dìu dịu mờ mờ, tỏa tròn một vòng xung quanh. Hào quang ấy rất nhạt, nhìn có cảm giác như loang loang lổ lổ, đục đục tối tối, chẳng trong trẻo chút nào. Tuy nhiên trong buổi đêm như bây giờ thì thành ra lại rất rõ ràng.

Đây là một quầng sáng bát giác diện tích một trượng vuông, trên mặt tứ bề có các đường ngang dọc giao nhau, chia toàn bộ hình bát giác thành vô số ô vuông nhỏ, nhìn sơ qua trông giống hệt như một cái bàn cờ.

Khi Kiến Sầu đứng dậy, quầng hào quang bàn cờ tám cạnh đó liền dần dần biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ.

- Vừa rồi đây là...

Kiến Sầu cả đời chưa hề thấy qua cảnh tượng huyền ảo thế này, dường như bái sư xong rồi nên nó mới xuất hiện. Nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân thì thấy lão đang nghệt mặt ra.

Hiện tại, Phù Đạo sơn nhân đang tưởng như mình nằm mơ.

Con ngỗng trắng ngơ ngơ ngác ngác cuối cùng cũng tỉnh hồn, nhảy ra khỏi lồng ngực Phù Đạo sơn nhân. Lão vậy mà cũng chẳng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn lấy một cái : "Một trượng... đấu bàn vạn tượng một trượng..."

Đấu bàn vạn tượng ?

Kiến Sầu tò mò hỏi : "Nó là cái gì hả thầy ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play