Quan Sư cung.
Một tiểu cô nương tinh xảo như ngọc đang tay không bắt dế, bắt được liền tiện tay ném vào chiếc lồng tre, quay sang phân phó cung nhân: “Cầm đi dâng cho phụ hoàng, nói với người, đây là con hao hết sức chín trâu hai hổ mới bắt được con dế cực phẩm chí tôn mạnh mẽ này, hiến cho người đó! Nhớ nhắc người tối nay mang phần ban thưởng tới cho con!”
Cung nhân khom người cung kính: “Vâng ạ!”
Là... hoàng tỷ khi còn nhỏ sao? Vừa quái lạ vừa đáng yêu, mà đã nhỏ như vậy lại đã mang theo uy nghiêm, thật giống như một tiểu đại nhân!
Lại là một giấc mộng, nhưng lần này so với trước càng thêm rõ ràng, rõ đến mức khiến Ôn Giác cảm thấy như chính mình rơi vào cảnh thực, chỉ là vẫn không thể nói chuyện, không thể cử động, tầm nhìn đi theo bước chân hoàng tỷ thời nhỏ di chuyển.
Đây là Quan Sư cung mà y chưa từng được thấy — vàng son rực rỡ, nơi nơi hoa lệ. Trong cung Hoàng hậu hiếm lắm mới có ngọc phỉ thúy hình uyên ương để cắm hoa, mà ở Quan Sư cung thì vật ấy lại chỉ là trang trí bình thường. Có thể thấy được chủ nhân nơi này từng được sủng ái đến mức nào. Là khi mẫu phi còn tại thế, Quan Sư cung mới được như vậy!
Ôn Diễm băng qua cánh cửa lớn của cung, đi sâu vào trong, mỗi bước tiến lại gần chủ điện khiến tim Ôn Giác cũng căng thẳng theo, đến mức gần như nghẹn thở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play