Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Ôn Giác, Giang Sấm cuối cùng cũng thấy hả giận, bao nỗi bực tức trong lòng như được trút hết ra.
Hắn nắm chặt tay Ôn Giác rồi buông mạnh, khiến y suýt ngã vào lòng hắn, vẫn còn thất thần trong cơn chấn động.
Giang Sấm cụp mắt nhìn y, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Em tưởng ta cái gì cũng không biết à, Ôn Tiểu Ngọc? Em tưởng mình giấu giếm rất giỏi sao? Ta biết còn nhiều hơn cả em tưởng! Em tưởng có thể mãi lừa được ta, nhưng thật ra chỉ là ta có muốn vạch trần hay không thôi!”
“Chàng … chàng biết cái gì?” Ôn Giác giọng run rẩy, lần đầu tiên bị hắn phá hỏng tiết tấu, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn mất quyền chủ động.
Giang Sấm nhướng mày, vuốt nhẹ gò má y, nửa uy hiếp nửa dỗ dành: “Chấp Ngọc, em muốn ngoan ngoãn tự mình khai ra, hay đợi ta nói hết?”
Lông mi Ôn Giác khẽ run, nước mắt cũng cạn khô, chỉ lặng im không đáp. Y không biết còn phải khai cái gì, những chuyện lừa gạt Giang Sấm đã quá nhiều, nửa thật nửa giả, có thú nhận rồi lại chồng thêm dối trá, y đã quên rốt cuộc mình đã nói dối những gì, hay thú nhận những gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play