Tầm mắt như quay cuồng, Ôn Giác cảm giác mình bị cuốn vào một cơn lốc xoáy. Y hoàn toàn bất lực, chỉ biết để dòng xoáy cuốn mình đi, cuối cùng dẫn đến phòng ngủ quen thuộc.
Trước mặt vẫn là ‘Ôn Giác’ đó, y gục đầu lên bàn, đặt nặng một cuốn sách đang mở, hai mắt nhắm nghiền. Lúc nhìn qua tưởng như đang say ngủ, nhưng so với trước đây, trông y càng gầy guộc hơn.
Y không hiểu vì sao trong giấc mơ tất cả mọi thứ đều xoay quanh ‘Ôn Giác’ đó, cứ thế chuyển động, y cứ tưởng mình sắp tỉnh lại…
“Chấp Ngọc…” Một giọng khàn khàn vang lên.
Là Vân Xuyên! Ôn Giác mừng rỡ tưởng được đáp lại, nhưng rồi phát hiện không thể phát ra âm thanh nào.
“Xin lỗi, gọi nhầm rồi, hẳn là Ngũ hoàng tử điện hạ.” Giọng Vân Xuyên lạnh lùng hơn, pha chút khinh bỉ nhẹ, “Chơi ta đến thế vui lắm sao? Về sau ta không phục vụ, nằm ở dưới chân một gã nam nhân kinh tởm đi nhé? Yên tâm, ta thề sẽ không đụng vào ngươi một ngón tay nào, đỡ phải chúng ta hai người đều phát buồn nôn.”
Lời nói đanh thép như vậy, Ôn Giác chưa từng nghe Vân Xuyên nói, giờ chợt nghe thấy như bị dao đâm vào tim, toàn thân lạnh toát.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT