Giang Sấm và Ôn Giác vừa bước vào sảnh trước liền thấy Hàn Sanh đang bận rộn sắp xếp từng rương lễ vật, dường như không biết nên xếp đặt thế nào cho hợp lý. Quản gia đứng một bên lắng nghe danh sách đã thấy choáng váng cả đầu.
“Hai rương dược liệu này, cái rương màu đỏ đặt ở góc gần cửa trong nhà kho, tiện cho việc lấy dùng hằng ngày. Bên trong đều là canh thuốc bồi bổ, mỗi lần dùng bao nhiêu đã ghi rõ, dược tính ôn hòa, sẽ không xung khắc. Ước chừng một tháng là hết, đủ để Cẩn Vương điện hạ và Giang tướng quân điều dưỡng thân thể.
Một tháng sau, tại hạ sẽ đưa thêm một rương nữa đến. Trưởng công chúa có dặn dò rõ ràng, mong điện hạ và tướng quân nhất định phải dùng hết. Hơn một tháng nữa, người sẽ đích thân mang thái y đến bắt mạch, nếu có gì sơ suất, trong lòng người cũng khó an yên.”
Đương nhiên, Ôn Diễm sẽ không nói nhẹ nhàng như thế. Nàng nhất định sẽ dọa rằng: “Nếu thân thể của Cẩn Vương và Tướng quân có nửa điểm tổn hại, thì chắc chắn là do đám hạ nhân không tận tâm, thay cả đám là xong.”
Nàng biết Ôn Giác không muốn làm khó người khác, vậy nên chỉ cần ra vẻ nghiêm khắc như vậy, y sẽ ngoan ngoãn uống hết thuốc bổ.
Nhưng qua lời kể khéo léo của Hàn Sanh, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng dễ tiếp nhận hơn. Hắn còn để ý danh tiếng trưởng công chúa hơn chính bản thân mình.
Hàn Sanh lại nói thêm: “Cẩn Vương điện hạ đối với trưởng công chúa là người vô cùng quan trọng, mà Giang tướng quân lại là phu quân của điện hạ. Nếu thân thể của tướng quân không khỏe, điện hạ cũng sẽ lo lắng. Vì vậy trưởng công chúa mới đích thân nhọc lòng vì cả hai, mong quản gia thường xuyên khuyên nhủ nhị vị chủ nhân quý trọng thân thể.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play