“Là loại người thế nào?” Giang Sấm ghé sát tai y, thấp giọng hỏi, lại mang theo ý cười trêu ghẹo: “Tàn nhẫn? Giết người như ma? Cả bụng toàn tính kế?”
Hắn mỗi nói một câu, Ôn Giác liền khẽ run một cái. Giang Sấm lại cảm thấy buồn cười, ác nhân mà lại biết tự trách như vậy sao?
Nếu thực sự là ác nhân, làm gì có chuyện vì cái chết của người khác mà thấy day dứt? Ác nhân thì chỉ biết cho rằng những việc mình làm đều là đúng, người khác chết cũng là gieo gió gặt bão mà thôi.
Huống chi, với thân phận và hoàn cảnh của Ôn Giác, y sao có thể đơn thuần mà thiện lương được?
Nếu y thật sự nhân hậu mềm lòng, thì y và Ôn Diễm đã sớm chết trong thâm cung tám trăm lần, nào còn có thể bình an lớn lên?
Bọn họ có thể cùng nhau trưởng thành nơi hiểm địa ấy đã là không dễ dàng gì. Giang Sấm còn thấy đau lòng không xuể, sao có thể nỡ lòng trách móc y quá nặng?
Hơn nữa, quan trường trong triều và chiến trường ngoài biên cương thì khác gì nhau? Một bên là tranh đấu trong bóng tối, một bên là chém giết ngoài sáng mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT