Về sau, lúc Giang Sấm cứu được Ôn Giác từ chỗ Di Vương trở về, thân thể y lại càng gầy yếu hơn trước, bồng lên trong lòng nhẹ như không, mỏng manh đến mức như chỉ một trận gió cũng có thể cuốn đi.
Bất kể Giang Sấm có dùng bao nhiêu cách để khơi dậy sinh khí của y cũng không sao khiến y rạng rỡ trở lại. Y như một khung cảnh tàn úa, trên người đầy những vết thương chằng chịt, chẳng buồn nói lời nào, cũng không chịu ăn cơm.
Khi ấy, Giang Sấm tưởng y đã bị tra tấn dưới tay Di Vương, nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ lúc đó bệnh của y đã nguy kịch, mỗi ngày đều đang chịu đựng nỗi đau thấu xương thấu tủy, làm gì còn hy vọng sống sót?
Tựa như Chấp Ngọc hiện giờ, đều là loại cố chấp nhận lấy số phận, cam lòng chấp nhận kết cục.
Huống hồ, vì muốn khơi dậy phản ứng từ y Giang Sấm từng nói ra bao lời cay nghiệt, từng câu từng chữ như lưỡi dao chọc thẳng vào vết thương cũ. Có lẽ vì thế mà Chấp Ngọc mới cho rằng mình nên nhận lấy tất cả, như đang chuộc tội.
Chỉ nghĩ đến Chấp Ngọc như vậy, tim Giang Sấm liền như bị ai đó dùng dao lăng trì, từng nhịp đập đều mang theo nỗi đau âm ỉ.
Lúc trốn đi, Chấp Ngọc chỉ duy nhất một lần thốt lên "đau", là khi Giang Sấm đang xử lý vết thương cho y, mắng mỏ vài câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT